“Cậu nói cái gì… Nguyền rủa?!” Giọng Đường La An khàn khàn bỗng dưng biến điệu, đặc biệt hai chữ cuối cùng cắn đến cực nhẹ, như là sợ làm kinh động cái gì, ánh đèn chân không treo lơ lửng trên trần nhà hắt xuống, chiếu lên sắc mặt có chút trắng bệch của ông.
“Ngươi bớt ở chỗ này nói chuyện giật gân!” Bác sĩ Cao không nhịn được kéo kéo cổ áo và ca-ra-vat, trên mặt viết đầy chữ không tin, quay đầu thấp giọng dặn dò hộ lý: “Đi xem xem bác sĩ Ngôn đến chưa.”
“Vâng!” Hộ lý gạt đi mồ hôi trán, chạy thật nhanh ra ngoài.
Đoạn Hồi Xuyên liếc mắt ra hiệu với Trương Bàn, người phía sau qua nhiều lần hợp tác từ lâu tâm lĩnh thần hội, ho nhẹ hai tiếng khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người mình, nghiêm túc nói: “Đường tiên sinh, thỉnh ngài tỉ mỉ nhớ lại một chút, trước khi Đường tiểu thư hôn mê trong nhà có phát sinh việc quái lạ hoặc là việc không bình thường gì hay không?”
Bên trong phòng máy điều hòa không tiếng động tỏa ra hơi lạnh, có lẽ là hiệu quả làm lạnh quá tốt, ngày nắng to như thế này, Đường La An vẫn rùng mình một cái.
Ánh mắt của ông buông xuống, trên mặt biến ảo không ngừng, không biết nghĩ đến cái việc gì khó có thể mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng hít sâu một hơi, lảng tránh vấn đề này, chỉ sâu sắc nhìn phía gã: “Trương đại sư, con gái của tôi nếu quả thật là trúng nguyền rủa, liệu còn có thể cứu không?”
Trương Bàn mò cái bụng tròn vo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-so-bat-nang-su-vu-so/4596389/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.