Vì là người trẻ đầy sức sống, lại kết hợp nghỉ ngơi điều độ, xương cốt tôi hồi phục vô cùng nhanh chóng. Tròn một tháng, rốt cuộc cũng đi lại chạy nhảy tung tăng. Tiết gia gia cười cười, buông một câu bình luận:
“Nam sắc quả nhiên là liều thuốc tốt, hồi phục nhanh thật!”
Tôi liếc xéo anh ta. Nể tình Tiết Khanh suốt một tháng qua thường xuyên mang của ngon vật lạ tới “cung dưỡng” tôi, không chấp vặt anh ta!
“Công lao của anh cũng to lớn lắm chứ, thế nào? Nữ vương định ban thưởng gì cho vi thần? Lấy thân báo đáp?”
Anh ta quả nhiên đáng đánh!
“Ái khanh có lòng, trẫm dĩ nhiên sẽ trọng thưởng. Coi như tôi nợ anh một bữa cơm, thế nào?”
Tôi chớp chớp mắt, hòa hoãn trả lời. Hầy, có một người, theo như mặt bằng chung đánh giá là cực phẩm, tới chăm sóc bạn chu đáo, đầu gỗ cũng cảm động nhé! Cho nên tôi quyết định cộng cho anh ta ba điểm thiện cảm!
“Đủ keo kiệt, sau này đưa em quản lý ví tiền, nhất định không lo sạt nghiệp!”
Tiết Khanh búng trán tôi. Cái này, suốt một tháng qua từ lúc nào đã thành thói quen đáng chết rồi...
“Quá khen!”
Câu này, tôi cơ hồ rít qua kẽ răng mà nói.
---------------Phân cách tuyến “Quản lý ví tiền của anh”---------------
Vài ngày sau đó, mẹ tôi đột nhiên hứng thú trào dâng, rủ tôi đi du lịch...
“Nghiễm Nghiễm, mẹ ở nhà lâu quá rồi, muốn đi đâu đó thăm thú. Mẹ con mình đi đâu vài ngày nhé?”
Phấn khích-ing! Gì chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-si-dong-chi-em-nhat-dinh-ga-cho-anh/2170161/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.