🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đông Phương Lộ một mực chờ trước của lớn của phủ nữ tước, đã gần một tiếng trôi qua, nhưng bóng dáng Cổ Diêu vẫn chưa thấy đâu làm nàng sốt ruột không thôi. Nàng vốn không phải là dạng nữ nhi kiên nhẫn, hơn nữa lại cảm giác được yêu cầu của Địch Lệ Nhã đêm nay có điểm kỳ quặc, do vậy lại càng suy nghĩ miên man.

Ngưu đầu nhân chiến sĩ thủ vệ mắt nhìn nàng, nhưng đáy lòng lại âm thâm cười lạnh, ngươi không cần chờ đợi, cho dù đợi đến sáng cũng không ích gì đâu. Địch Lệ Nhã nữ tước chuyên "ăn thịt" nam nhân, những thanh niên bị nàng triệu đến phủ, tám chín phần mười sẽ ở lại phủ nữ tước, vĩnh viễn không thể quay về.

Bắt đầu từ hôm nay, Ma giới có lẽ lại có thêm một vị oán phụ rồi.

Đang trong lúc ngưu đầu nhân suy nghĩ, Đông Phương Lộ mắt sáng ngời, sau đó bất mãn la lớn: "Lưu manh, sao lại đi lâu như vậy?"

Ngưu đầu nhân quay đầu lại kinh ngạc nhìn Cổ Diêu từ xa bước tới, như thế nào hôm nay nữ tước đại nhân lại có thiện tâm buông tha thanh niên này, chẳng lẽ bởi hắn không đủ đẹp trai?

Quả thật, nếu nói về anh tuấn tiêu sái hay vóc người khôi ngô hùng tráng, Cổ Diêu đều không thể gọi như vậy, ngưu đầu nhân cũng chỉ có thể bám lấy lý do đó.

Tiểu tử thối, coi như ngươi vận khí tốt, đã vào phủ nữ tước mà còn có thể bình yên vô sự đi ra!

Hai vị ngưu đầu nhân có chút hâm mộ, nữ tước mỗi ngày đều đi ra đi vào, nhưng bọn hắn căn bản không có dũng khí ngắm nàng, chỉ cần liếc mắt một cái, mị độc sẽ bất tri bất giác xâm lấn, cho đến khi ngươi quyến luyến, mất tự chủ vì sắc đẹp của nàng mới thôi. Nhưng chúng biết nữ tước cũng không có hứng thú gì với bộ dáng xấu xí của mình, dây dưa đưa đẩy với nàng sẽ bị một cước đá văng ra ngay. Vì tấm thân "ngàn vàng", ngưu đầu nhân chỉ có thể đè nén dục vọng bành trướng này xuống, căng thẳng mà làm tròn chức vụ, như vậy chúng mới có thể sinh tồn tới hôm này. Nhưng càng khó hiểu hơn là thanh niên này không có đến nửa điểm thần hồn điên đảo, hắn nhìn qua rất thanh tỉnh, hoàn toàn không có bộ dáng bị mê hoặc.

Cổ Diêu rất nhanh đã tới cửa: "Không phải chỉ một lúc thôi sao, thế mà cũng không chờ được?"

Đông Phương Lộ nổi giận đùng đùng nói: "Một lúc cái gì, đã một giờ rồi!"

"Cái gì? Một giờ? Cô có nói giỡn không?" Cổ Diêu hiển nhiên rất kinh hãi, vào phủ nữ tước, kể cả lúc dừng lại trong sân, tựa hồ không tới hai mươi phút, ai ngờ lại lâu như vậy.

Xem ra là có liên quan tới vũ điệu vừa rồi, dĩ nhiên không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Bất quá nói thật, ngắm được nhiều mỹ nữ như vậy, lại còn là mỹ nữ không mặc quần áo, phong tao dâm đãng, không phải nơi nào cũng có thể chứng kiến được. Mới nghĩ đến đó Cổ Diêu nước miếng chảy xuống thành dòng, có chút hối hận tại sao không ở lại thêm chút nữa, ngắm no mắt thêm chút nữa cũng tốt mà.

Nhìn Cổ Diêu thể hiện ra vẻ mặt hèn mọn, bỉ ổi như vậy, Đông Phương Lộ bất mãn nói: "Sắc lang, đang suy nghĩ xấu xa gì đó?"

"Không có gì!" Cổ Diêu vội mở miệng phủ nhận, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh kiều diễm dâm mị vừa rồi.

Đông Phương Lộ nguýt một cái: "Vừa nhìn đã biết là không thật lòng!"

Bởi vì hai người bọn họ tới vội vàng, trước đó cũng không chào hỏi, nên đêm đó bị an trí tạm thời ở khu khách quý của thành Ngân Nguyệt.

Có lẽ chịu ảnh hưởng của Địch Lệ Nhã cùng ma nữ tiêu hồn vũ, tâm tình Cổ Diêu không hề bình tĩnh như bình thường mà có chút xao động, đêm đó không cách nào ngủ được, càu nhàu một tiếng rồi leo xuống giường, phi thân lên mái.

Lấy hai tay để sau gáy làm gối, hắn nằm xuống nhìn bầu trời đêm, trăng sáng màu bạc, nguyệt quang cũng vo cùng nhu hòa, gió khe khẽ thổi qua, nhất thời cảm giác được lòng trống trải, thư sướng không ít.

"Này sắc lang, đang suy nghĩ gì đó?" thanh âm Đông Phương Lộ vang lên bên tai.

Cổ Diêu cũng không quay đầu lại, chậm rãi nói: "Ta đang suy nghĩ, nếu như trên trời đột nhiên rơi xuống một đại mỹ nữ thì thật là tốt biết bao. Không ngờ rằng cầu được ước thấy, thật tốt quá!"

"Ngươi, muốn chết!"

Kết quả của việc trêu đùa Đông Phương Lộ vốn là thê thảm, Cổ Diêu lập tức bị đạp một cước, bất quá xem sắc mặt Tam tiểu thư của chúng ta lại như cười như không, không hề có bộ dáng tức giận, không biết có phải bởi Cổ Diêu khen nàng là "đại mỹ nữ" hay không.

Đông Phương Lộ dù sao cũng là con gái, rất dễ bị lừa.

"Hứ, nói không thật lòng, ta cũng không tin ta là Ma giới đệ nhất mỹ nữ!" Đông Phương Lộ hiển nhiên đối với chuyện vừa rồi vẫn suy nghĩ trong lòng.

Cổ Diêu vừa bị đá, buồn bực nói: "Ai, nói thật thì không tin, xem ra ta phải nói: ngàn vạn lần đừng đột nhiên nhảy ra một xú nữ nhân dọa ta chết, không nghĩ tới cơn ác mộng đã thành sự thật rồi, ay da ..." lời còn chưa dứt, lập tức lại ăn thêm một cước nữa.

'Vuốt mông' không được, hạ thấp hình tượng của nàng cũng không được, nữ nhân này thật là khó chiều a.

Cổ Diêu liền đánh trống lảng: "A ha, đêm nay ánh trăng thật là đẹp, nếu như Tam tiểu thư không chê..." hắn vỗ vỗ bên người nói:" Không bằng cùng nhau nằm xuống ngắm trăng đi, đứng mãi cũng mỏi chân mà."

Đông Phương Lộ mở to mắt nhìn Cổ Diêu, sau khi xác nhận hắn không có ý đồ xấu mới cẩn thận học theo bộ dáng của hắn lấy hai tay gối sau đầu nằm xuống.

Một tiểu thư quý tộc bình thường sẽ không giống sơn thôn dã dân mà làm ra cái tư thế mất hình tượng thục nữ như thế này, nhưng Đông Phương Lộ cũng không quan tâm gì tới phong độ thục nữ, cho nên cũng không có gì kỳ quái.

Hai người nằm kề nhau, từng làn hương thơm bay tới mũi, Cổ Diêu tham lam hít lấy. Đông Phương Lộ thấy thế khuôn mặt xinh xắn hơi ửng đỏ lên: "Sắc lang, ngươi làm gì đó?"

"Thơm quá!"

Đông Phương Lộ nghe câu nói đó trong lòng có chút thích thú, ai dè Cổ Diêu còn bỏ nhỏ thêm một câu: "Tam tiểu thư, đừng dùng nhiều nước hoa như vậy, nghe nói không tốt với da tay đâu."

Đông Phương Lộ nghe vậy nộ hỏa bùng lên: "Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm!"

Nói xong nàng quay người, không hề để ý gì tới Cổ Diêu nữa.

"Tam tiểu thư, cô cũng không ngủ được sao?"

Thấy Đông Phương Lộ không trả lời Cổ Diêu cũng không hỏi thêm, tựa hồ nàng trong lòng đang giận dữ, cũng không nên hỏi nhiều.

Chỉ là hảo ý khuyên nhủ một chút mà thôi, nàng sao lại tức giận? Đúng là phụ nữ tâm tư khó dò.

Thấy Cổ Diêu không nói gì nữa, một lát sau Đông Phương Lộ không nhịn được nói: "Trong phòng có chút bức bối, mở cửa sổ vừa vặn nhìn thấy một con cú đêm mò lên nóc nhà, ta cũng đi theo xem nó muốn làm gì" – "Cú đêm" Cổ Diêu không thể nhịn cười.

Lưu manh, vô lại, sắc lang, bệnh hoạn, bây giờ hắn lại "được" Tam tiểu thư cấp thêm một danh hiệu nữa.

Đông Phương Lộ tiếp tục nói: "Nói thật, ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ gì? Nửa đêm canh ba leo lên đây, đừng bảo là vì ngắm trăng đó."

"Đương nhiên không phải, ta cũng không có nhiều nhã hứng đến thế." Cổ Diêu cười nói: "Chỉ là đột nhiên có chút cảm xúc thôi."

Đông Phương Lộ nghi hoặc nói: "Cảm xúc gì?"

"Đi tới Ma giới một đoạn thời gian rồi, ngươi có cảm giác được nó cùng Tạp Địch đại lục có điểm gì phân biệt không?"

"Đương nhiên là có phân biệt rồi, Ma tộc bạo lực dã man, ngươi cũng thấy được."

"Tất nhiên, biểu hiện là như thế, nhưng cũng là bởi sinh tồn, bởi ý muốn leo cao, vì nắm giữ lực lượng cùng quyền thế, điểm ấy không khác gì người trên Tạp Địch đại lục, chỉ là phương thức có chút bất đồng thôi. Ma tộc cũng có cảm tình, cũng có Ma tộc không tà ác, tỷ như tinh linh và ải nhân đều là chủng tộc thiện lương. Tạp Địch đại lục có rất nhiều nhân loại dối trá giả từ giả bi, lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo mà vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, thậm chí hơi một tí phát động chiến tranh, hy sinh vô số tính mạng, làm cho vô số hài tử mất cha mẹ, trôi dạt khắp nơi."

Đông Phương Lộ không rõ Cổ Diêu đêm này vì sao khác như vậy, thoáng cái đã có nhiều suy nghĩ sâu sắc như vậy. Đột nhiên nàng nhớ tới tư liệu về Cổ Diêu mà mình đã điều tra lúc trước, hắn là một cô nhi. Nhớ đến đó, Đông Phương Lộ nói:" Lưu Manh, cha mẹ ngươi ..."

"Đã chết!" Cổ Diêu trả lời rất kiên quyết, ngữ khí cùng rất bình thản. Hắn đã chứng kiến rất nhiều người chết, sớm đã nhìn thấu hết rồi. Cho dù bên người không có ai thân thiết hắn cũng không làm cái chuyện tự tử ngu ngốc.

"Ta có một nghi vấn, nếu thần thực sự tồn tại, vậy tại sao trên đại lục vẫn chiến tranh không ngừng, tại sao Thánh điện và Tông giáo tài phán sở ra tay đối với kẻ độc thần dị đoan, nhưng lại mặc kệ chiến tranh của nhân gian, không lấy thần uy mà mang lại hòa bình cho nhân loại?"

"Cái này..." Đông Phương Lộ cũng không biết trả lời ra sao.

Cổ Diêu hít sâu một hơi: "Liệu đúng hay không, thần cũng có dục vọng, hắn cũng có thân thể không khác biệt lắm với nhân loại? Mỗi việc làm của hắn cũng đều xuất phát từ lợi ích?"

Đông Phương Lộ giật mình nói: "Ngươi sao lại nghi ngờ thần thánh? Quan điểm nghịch thiên như vậy sẽ bị Tông giáo tài phán sở coi là dị đoan đó!"

Cổ Diêu lặng lẽ cười: "Không quan hệ, dù sao nơi này là Ma giới, Ma tộc cho tới bây giờ cũng không tín ngưỡng Quang Minh thần."

"Thần lấy thông thiên lực, đem Tạp Địch đại lục cùng Thất Lạc đại lục phân cách ra, khiến cho loài người không bị Ma tộc tàn sát, đây không phải biểu hiện lớn nhất của lòng nhân từ sao?" Dù sao tín ngưỡng thần trong lòng mỗi người ở Tạp Địch đại lục đều đã thâm căn cố đế, Cổ Diêu cũng không thể thay đổi cái nhìn của Đông Phương Lộ.

Cổ Diêu thản nhiên nói: "Có lẽ chuyện này xung đột với lợi ích nào đó của hắn? Huống hồ, chỉ cần có thực lực, nhân loại tại Ma giới cũng có thể có một cuộc sống tốt, mà nhược tiểu nhân loại thì ở Tạp Địch hay Ma giới đều thê thảm như nhau.

Đông Phương Lộ cau mày nói: "Có thể xung đột cái gì chứ?"

Nhìn thấy sắc mặt nàng, Cổ Diêu trong lòng biết Đông Phương Lộ khẳng định rất khó tiếp nhận ý kiến của mình, hắn cũng là cảm thán mới bộc lộ ý kiến đó thôi.

Song phương trầm mặc một hồi, sau đó Đông Phương Lộ nói: "Ngươi leo lên nóc nhà, chính là muốn suy nghĩ về vấn đề này?"

Cổ Diêu lắc đầu nói: "Không, còn có Đan Đan và Đoan Mộc Tình."

Nghe được ba chữ Đoan Mộc Tình, trên mặt Đông Phương Lộ hiện ra một tia buồn bã rất khó nhận ra.

Cổ Diêu nói tiếp: "Ngoài ra còn có ngươi."

Nét buồn bã trên mặt Đông Phương Lộ lập tức biến mất, thay thế vào đó là vẻ ngượng ngùng: "Nghĩ về ta? Nghĩ gì về ta, bây giờ ta không đang bên cạnh ngươi sao, còn muốn nghĩ gì nữa?"

"Ta đang suy nghĩ, ngươi hung ác như vậy, nhất định sau này rất khó lấy chồng!"

Đông Phương Lộ nghe vậy hận không thể khâu miệng Cổ Diêu lại, đồ lưu manh này câu trước nói coi như lấy lòng, câu sau làm người ta tức chết.

"Bất quá ..." Cổ Diêu ngữ khí đột nhiên thay đổi: "ngươi xinh đẹp như vậy, sớm muộn cũng sẽ xuất giá, ta nghĩ công tử thế gia tới Linh Tiểu quận nhà ngươi cầu hôn hẳn không ít?"

"Đó là đương nhiên, không một trăm ít nhất cũng có mấy chục!" Đông Phương Lộ kiêu ngạo ưỡn ngực: "Nếu không ngươi nghĩ không ai muốn ta chắc?"

Đã sớm đoán được đáp án, bất quá từ chính miệng Đông Phương Lộ nói ra, Cổ Diêu không hiểu sao có cảm giác không thoải mái.

"Tại sao ta lại có cảm giác kỳ quái này, chẳng lẽ là bởi lần ngoài ý muốn lúc say rượu đó?"

Nhưng đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Đông Phương Lộ cũng bắt mình phải quên, cần gì phải lo lắng đây?

Hắn thử dò xét hỏi: "Vậy ngươi có ý tứ gì với bọn họ không?"

Đông Phương Lộ bĩu môi:" Hứ, bọn ăn chơi trác táng đó có gì tốt?"

Cổ Diêu nghe đến đó, tâm tình không lý do mà thoải mái hơn không ít, cố ý làm bộ vô tình hỏi:"Như vậy, Tam tiểu thư thích loại nam nhân nào?"

Đông Phương Lộ cẩn thận đánh giá Cổ Diêu, qua một hồi lâu mới thận trọng nói: "Đây là bí mật, nói xem tại sao ta phải nói cho ngươi?"

Cổ Diêu nói thầm: "Cái này tính là bí mật gì chứ, đằng sau bí mật của ngươi không phải là một người với vài khối thịt sao, chẳng lẽ ngươi thích loại quái thai dị hình nên không dám nói ra?"

Đông Phương Lộ nhìn vào mắt Cổ Diêu, lớn tiếng nói: "Không sai, ta thích chính là loại quái thai, loại vô cùng thô lỗ, luôn làm người ta chán ghét!"

Cổ Diêu lại càng hoảng sợ: "Không phải chứ, Tam tiểu thư, ngươi khi còn bé chẳng lẽ gặp phải kích thích gì rất mạnh, loại người như vậy có gì tốt?"

(thằng ngơ không biết ng ta đang tỏ tình sao)

Thanh âm Đông Phương Lộ đột nhiên trở nên nhu hòa: "Loại người này quả thật thân đầy khuyết điểm, nhưng hắn cũng có lúc rất ôn nhu ân cần, rất dễ làm nữ hài tử cảm động."

Cổ Diêu gãi đầu khó hiểu nói: "Tình yêu của cô xem ra thật kỳ quái, thích kẻ ngẫu nhiên tốt với mình, mà người lúc nào cũng tốt với ngươi thì ngươi lại không thích, thế có ngược đời quá không?"

Đông Phương Lộ thở dài: "Trên thực tế ta cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy" lòng của nữ nhân đáy biển khó dò. Cổ Diêu không hỏi sâu hơn nữa mà nói: "Đêm rồi, quay về ngủ đi." nói xong từ nóc nhà nhảy bắn lên, như phi điểu lượn thẳng vào trong phòng.

Đông Phương Lộ nhìn bóng lưng hắn, thở dài nói: "Ngươi không phải một quái thai, mà là đồ đần, đần siêu cấp!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.