Vừa về đến nhà, cửa vẫn bò ngõ không khép , Hác Hiểu Lôi nữa nằm nữa ngồi, đầu trên ghế sô pha, còn toàn thân ngồi ở sàn nhà, chung quanh nàng ta có rất nhiều mảnh thuỷ tinh vỡ từ khung ảnh đặt ở phòng khách. Bộ dáng của nàng ta vô cùng chật vật, tóc rối bù, váy áo xốc xếch, ngay cả giày cao gót cũng chiếc có chiếc không.
Nàng vội chạy vào, một tay đỡ lấy nàng ta đứng lên khỏi sàn nhà, nàng ta ngẩng đầu uể oải nhìn nàng, động tác có chút trì hoãn, vẻ mặt ngu ngơ, ánh mắt đỏ như vừa mới khóc, khóe miệng hơi nhếch lên như định nói gì.
"Xướng Trễ..." Nàng ta gọi được hai tiếng tên nàng rồi nước mắt lại ràn rựa tràn ra.
Quen biết Hác Hiểu Lôi lâu như vậy,đây là lần d9ầu tiên nàng thấy nàng ta khóc như vậy, trong ấn tượng của nàng, Hiễu Lôi là một cô gái vô cùng cứng cõi, cho dù có muốn khóc cũng nuốt nước mắt vào trong lòng!
Nàng cảm thấy vừa sốt ruột lại vừa đau lòng, ôm lấy bả vai của nàng ta lay lay, lớn giọng hét lên: "Ngươi bị đánh hả? Ai dám đánh ngươi?Ách! Ngươi không phải là bị người ta ăn hiếp chứ? Ngươi làm ơn nói chuyện đi a! nói cho ta biết ! Rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy? Nhanh chút nói cho ta biết đi!"
Hác Hiểu Lôi cắn mạnh môi không nói lời nào, vẫn cứ khóc, nàng hét lên nhưng cuối cùng không thể khống chế được cảm xúc nức nở cùng nàng ta, không biết phải làm sao chỉ còn biết ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cung-khuynh-thanh/2347569/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.