Khi nàng giật mình tỉnh giấc thì trời cũng đã chạng vạng tối, vội vàng theo quán tính bật dậy ngó ra phòng khách thì thấy Hác hiểu Lôi đã về tự bao giờ.
Nàng mệt mỏi đặt mình nằm xuống, đầu nhức nhối, toàn thân đau buốt, thở dài một hơi rồi mới lê thân mình từ từ đứng lên một lần nữa, trong lòng tự động viên bản thân rằng có lẽ nàng thực sự nên nghe lời Hạ Lỗi khuyên,bỏ thuốc, hạn chế thức khuya, tự đối đãi thật tốt với chính bản thân mình .
Lê bước đến phòng khách, nàng pha cho mình một ly cà phê nóng, mùi cà phê lẫn cảm giác ấm nóng của loại thức uống kỳ diệu này làm cho nàng lập tức cảm giác tốt lên không ít.
Cà phê và thuốc lá cũng giống nhau, uống nhiều quá cũng sẽ nghiện. Kỳ thật, không chỉ có cà phê, mà có rất nhiều thứ khác sau khi tiếp xúc một thời gian lâu đều khiến trở nên nghiện. Một khi đã nghiện rồi, một khi thiếu nó, sẽ cảm thấy rất khó chịu. Cho nên nàng nhất định phải thừa dịp chưa kịp nghiện bỏ trước mới được... Ách.
Bất quá người có thói quen uống cà phê để thức đêm giống như nàng, muốn từ bỏ ngay lập tức tất cả, căn bản là không có khả năng … ha ha, dù sao đi nữa, trường hợp của nàng mà nói cho dù có từ bỏ tất cả , cũng không sống được bao lâu, thì tội gì mà phải ủy khuất chính mình? Đơn giản là cứ thuận theo tự nhiên đi!
Nàng vừa nhấp cà phê vừa gọi điện cho Hác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cung-khuynh-thanh/2347568/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.