Hôm nay ngày mười lăm tháng Tám, Thu Đa Hỉ nhận đượcmột tấm bái thiếp, mời đến Thanh Hương uyển gặp mặt. Bái thiếp kí tên người mờilà Phương Diệc Phi.
Ở miền Nam, vào mùa thu chỉ còn lại cảnh lá ngô đồngrụng, từng chiếc lá xanh ngắt, khiến Trung thu năm nay càng tăng thêm vài phầný xuân.
Bên trong Thanh Hương uyển có cả trăm con đường mònnhỏ gấp khúc tản rộng ra khắp nơi. Ao nước uốn lượn quanh đình đài lầu tạ. Địađiểm ước hẹn là Mãn Khê lâu. Thu Đa Hỉ cầm bái thiếp, cao hứng phấn chấn đi tìm.Lọt vào tầm mắt của nàng, xa xa là một tòa đình lộng gió, một người trong bộ yphục bằng vải bố đang đứng đợi sẵn.
Người trong bộ y phục bằng vải bố xoay người lại, dungmạo tầm thường nhưng khí độ bất phàm.
"Đa Hỉ!" Người nọ cười. Hắn đưa tay cởi xuốngchiếc mặt nạ da người trên mặt.
Chỉ trong giây lát, mái tóc đen tuyền tung bay, ánhmắt mê ly.
Thật ra so về dung mạo, Phương Diệc Phi cũng không hơngì Đường Ngọc. Nhưng Đường Ngọc chất phác ngây ngô, còn Phương công tử lại trầmổn cẩn thận, đuôi mắt hẹp dài ôn nhuận thanh hòa, khóe môi lúc nào cũng mỉmcười.
"Diệc Phi?" Thu Đa Hỉ thấy hắn, vô cùng vuisướng, ngay cả bước đi bình thường cũng không kiên nhẫn nổi, nàng lao về phíatrước, mượn lực tại tảng đá trong hồ nhảy lên, chỉ sau vài cái vọt người, đãnhẹ nhàng dừng bước ngoài đình Mãn Khê lâu.
"Diệc Phi, tìm ngươi đã lâu rồi, mấy ngày naysống có tốt không?"
Phương Diệc Phi cong môi cười cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2781045/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.