Những đốm lửa nhỏ chợt lóe lên liếm lấy Liên Binh phù.Tấm da dê cổ xưa cháy sạch vang lên tiếng nổ tí tách. Trong Mãn Khê đình, ngoạitrừ Vân Trầm Nhã, tất cả mọi người còn lại ai nấy đều sợ ngây người.
Tấm da dê hóa thành tro bụi, Vân vĩ lang tùy tay némđi, cười cười với Phương Diệc Phi đang đứng thất thần: "Liên Binh phù,hiện tại ta không cần."
Mặt Phương Diệc Phi sớm đã trở nên tái nhợt không cònmột chút máu.
Vân Trầm Nhã tùy tiện phất phất vạt áo, lại nói:"Thứ gì ta không chiếm được, người khác cũng đừng hòng có được."
Vừa dứt lời, sau hòn núi giả cạnh hồ nước ở ThanhHương uyển xuất hiện một đám thị vệ mình mang khôi giáp hai màu vàng trắng – đóchính là cấm quân thị vệ của hoàng cung. Theo sau đội cấm quân thị vệ là mộtđại đội nhân mã, dẫn đầu là một vị thiếu niên có vẻ mặt trẻ con nhưng khí thếvô cùng phấn chấn oai hùng.
Người này chính là con trai độc nhất của Nam Tuấnvương, tuổi tác chưa đầy mười hai - Đỗ Tu.
Theo sau Đỗ Tu là một người. Phương Diệc Phi vừa nhìnthấy người này, không khỏi phải hít sâu vào một hơi. Hèn chi hắn bị thất bạithảm hại, thì ra người phản bội hắn là người vẫn luôn hợp tác khăng khít vớihắn từ trước đến nay - Lục Vương gia Đỗ Lương. Nguyễn Phượng thấy Đỗ Lương,cũng lui thẳng về phía sau vài bước, chắp tay nói với Phương Diệc Phi:"Phương công tử, hợp tác giữa ngươi và ta dừng tại đây."
Phương Diệc Phi cười nhạo một tiếng, nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2781044/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.