Có tiếng la hét ồn ào gọi thực đơn của tiểu nhị, có kẻsay xỉn lừ đừ đi xuyên qua trong đại sảnh của tửu lâu. Vọng Quy lâu khá đôngkhách, trời chưa hoàng hôn mà trong ngoài đại sảnh đã chen chúc rối loạn cảlên. Thư Đường ôm rượu, thật cẩn thận đi xuyên qua đám đông, hễ đụng phải aithì nàng đều khom người xin lỗi.
Không chưng diện phấn son trang sức, giọng điệu thànhthành thật thật. Xa cách đã hơn hai năm, nàng vẫn là Thư tiểu Đường như trước.
Không biết nàng có gì khác xưa hay không?
Vân Trầm Nhã đứng xa, nhìn không rõ lắm. Hắn mãi mêchăm chú ngắm nàng, tiếng ồn ào ầm ĩ xung quanh như tan biến mất, người đếnngười đi như cái bóng, trong mắt hắn chỉ còn lại cô nương mặc váy đỏ thướt thanhư hoa như liễu.
Thư Đường vào tửu lâu, không thấy Tào Thăng chungquanh, đang buồn bực, chợt nghe trên lầu hai có một tiếng kêu to: "Tiểuchưởng quỹ..."
Thư Đường ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng trả lời mộttiếng: "Tào đại ca." rồi hướng đầu cầu thang bước đến. Còn chưa đến,trong ngực nàng bỗng nhiên có cảm giác chấn động, quay người lại, chỉ thấy bêncạnh chiếc bàn tứ giác cách đó không xa, một vị cẩm y công tử đang kinh ngạcngẩn người ra nhìn nàng.
Hai ánh mắt chạm nhau, Thư Đường sửng sốt, vị cẩm ycông tử kia cũng sửng sốt. Giây lát sau, Thư Đường gật gật đầu chào hắn. Vị cẩmy công tử khẽ giật mình, há mồm, nhưng không thể phát ra tiếng.
Thư tiểu Đường lên lầu hai kết sổ. Vân Trầm Nhã đứngsững tại chỗ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2781035/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.