Thư Đường tựa cửa ngồi đợi ngoài phòng. Vầng trăngsáng rực nơi chân trời điểm xuyết một vài ánh sao thưa thớt, mùi hoa quế đậm đàvẫn không át được mùi thuốc nồng nặc gay cả mũi.
Ba ngày trước nàng vẫn canh ở trong phòng, nhưng sauđó Bạch Quý nói với nàng là thương thế Đại công tử chưa ổn định, nếu vừa tỉnhlại thấy nàng sẽ kích động, e rằng ảnh hưởng đến bệnh tình của hắn. Thư tiểuĐường lại không muốn rời xa hắn, nên chỉ đành thật thật thà thà chờ ngoàiphòng.
Lúc này đã là giờ Tý, vừa rồi Tư Không đến khuyên nàngnghỉ ngơi trước nhưng Thư Đường cự tuyệt. Nàng chưa bao giờ thấy qua vết thươngnặng như vậy, không những chảy rất nhiều máu, mà miệng vết thương trên ngực cònbị máu và xiêm y dính bết lại một chỗ, dathịt nát tươm.
Thư Đường suy nghĩ mông lung, trên đời này nếu khôngcòn Vân quan nhân nữa, nàng sẽ ra sao. Mỗi khi nghĩ đến đây thì lập tức ngừnglại, không dám nghĩ tiếp, có lẽ bởi vì căn bản không thể chấp nhận nổi.
Ánh trăng lẳng lặng chiếu lên người Thư Đường, vẻ mặtnàng nhìn không ra buồn vui, chỉ thấy bàn tay ôm tất siết thật chặt, các ngóntay trắng bệch.
Cảnh Phong đứng cách đó không xa, nhìn thấy toàn bộcảnh tượng này. Không xa không rời dù chỉ một giây một phút, cũng như ba nămtrước đây, có một cô nương ôm cầm, xuyên qua chiến trường khói lửa mịt mù đếntìm hắn.
Cảnh Phong đến gần, im lặng một lát, đưa áo choàngtrên tay cho Thư Đường, thản nhiên nói: "Về nghỉ ngơi trước đi."
Thư Đường nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2780975/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.