Chương trước
Chương sau
..."Cho nên, người được gọi là công chúa Bắcquốc, cũng không phải thật sự là công chúa chân chính, mà chỉ là người mangdòng máu di truyền gìn giữ bảo hộ Liên Binh phù thôi."

..."Qua các thế hệ, vị công chúa Bắc quốc này chỉcó thể gả cho người trong hoàng thất của mười hai nước thuộc Bắc quốc. Nếu cócon, nữ nhi sẽ phải kế tục sứ mệnh duy trì Liên Binh phù."

..."Mẫu thân của nàng chính là một vị công chúaBắc quốc. Nhưng không biết tại sao bà lại thoát được khỏi Bắc quốc, lưu lạc vàophố phường Nam Tuấn quốc, sinh hạ ra nàng."

Trong phòng thật tĩnh lặng, ánh trăng bàng bạc ảm đạm.Tim Thư Đường đập thình thịch, lời nói của Vân Trầm Nhã vẫn cứ quanh quẩn trongđầu nàng.

Thật lâu sau, nàng chậm rãi vươn tay ra, nắm lấy haiđầu ngón tay của Vân Trầm Nhã, kêu: "Vân quan nhân."

Mãi một lúc lâu sau mới nghe một giọng trong trẻo nhẹnhàng trả lời "Ừ".

Trong lòng Thư Đường chùng xuống, lại gọi một tiếng"Vân quan nhân" .

Giọng nói kia vẫn chỉ đáp lại "Ừ".

Thư Đường lặng lẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn Vân TrầmNhã. Gương mặt của hắn chìm trong bóng tối nên nhìn không ra cảm xúc của hắnlúc này. Thư Đường thấp giọng nói: "Vân quan nhân, thì ra mẫu thân của talà một người như thế a."

Vân Trầm Nhã trong lòng nặng trĩu, ngàn vạn lời muốnnói đến bên miệng lại chỉ thốt lên được một câu: "Sau này nàng tínhsao?"

Thư Đường ngẩn người ra, một lát sau lại lắc đầu, nói:"Ta không biết. Nhưng cho dù mẫu thân ta là người như vậy thì sao? Takhông phải là công chúa gì đó, cũng không rõ rốt cuộc Liên Binh phù là cái gì.Ta chỉ là một cô nương tầm thường lớn lên nơi phố phường. Nếu đã vậy, có trở vềhoàng thất, sợ rằng cũng chỉ có thể làm một tiểu nha hoàn khiến cho hoàng thấtmất mặt mà thôi."

Ngừng một lát, Thư Đường lại mím môi, thật cẩn thậnnói: "Cả đời này, ta chỉ mong được bình thản sống một cuộc sống ổn định,ngoài ra cũng chỉ có một tâm nguyện khác hơi quá một chút mà thôi, đó chínhlà...được ở bên cạnh Vân quan nhân."

Nói đến đây, đột nhiên Thư Đường như gắng gượng lấycan đảm, gật gật đầu, kiên quyết nói: "Đúng vậy, ta mặc kệ chuyện củahoàng thất Bắc quốc, ta sẽ ở lại Nam Tuấn quốc làm một cô nương tầm thường,cùng Vân quan nhân sống thật tốt."

Mấy ngón tay nàng đang nắm lấy bỗng dưng giật giật.Một lát sau nghe một tiếng cười khẽ vang lên. Vân Trầm Nhã trở ngược tay lạinắm lấy bàn tay của Thư Đường, mười ngón đan chặt vào nhau không một kẽ hở.

Nếu lúc này Thư Đường quay đầu lại sẽ có thể nhìn thấykhóe môi hơi cong cong lên của hắn.

Vân Trầm Nhã lên tiếng, thanh âm mang theo sự kiêungạo có một không hai: "Vậy thì đã sao, công chúa Bắc quốc cũng được, cônương tầm thường nơi phố phường miền Nam cũng được, chỉ cần ta thích, cho dùBắc quốc có khởi binh, cho dù có phải chống lại ngàn vạn thiết kỵ, cũng tuyệtđối không thể khiến ta sợ hãi."

Thân thể xương cốt Vân Trầm Nhã vốn rất tốt, thươngthế chỉ dưỡng hai ngày đã có thể xuống giường đi lại được. Thư Đường thấy hắnđã không còn việc gì nữa, lại có chút nhớ nhà, nên vội vàng dọn đồ trở về kháchđiếm Thư gia.

Hôm sau, trong cung truyền ra hai tin tức: một là tiểuthế tử Đỗ Tu vốn đi du ngoạn sông núi Anh Triêu quốc từ đầu mùa xuân đến giờ,bảy ngày sau sẽ về; hai là Đại thế tử Vũ Văn Sóc của Mạo Lương quốc – quốc giađứng đầu mười hai nước Bắc quốc – gửi thư thông báo là hai tháng sau khi vàođầu mùa đông, hắn sẽ đến viếng thăm Kinh Hoa thành của Nam Tuấn quốc.

Trước khi Thủy Tĩnh trốn đến Nam Tuấn quốc vốn đã gảcho Cửu thúc của Vũ Văn Sóc, chính là Cửu vương gia Vũ Văn Đào hiện nay của MạoLương quốc. Nên lúc này Vũ Văn Sóc đến Nam Tuấn quốc, nguyên nhân cho dù khôngnói ra ai cũng biết, chính là vì Liên Binh phù và Thư Đường.

Còn Đỗ Tu và Đỗ Lương vốn tình cảm chú cháu khá sâunặng, nên Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ quyết định triệu hồi Đỗ Tu về, để chú cháu haingười bọn họ gặp nhau một lần trước khi mời hai vị hoàng tử Anh Triêu quốc vàocung thẩm quyết vụ xảy ra ở Minh Hà Thiên uyển lần trước.

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Đầu thu, hương hoa quế tỏara nồng nàn, những ánh mây bập bềnh trôi trên bầu trời xa xa, hoa lá xanh tươimơn mởn trong vườn khiến người ta nghĩ vẫn còn đang giữa mùa hè. Nhưng nếu saunhiều ngày nhốt mình trong phòng, bước ra cửa lại, sẽ cảm nhận được làn gió mùathu mát mẻ ập lại, nhìn ra vườn sẽ thấy lá cây Ngô Đồng ngả vàng, cây cỏ dầntrở nên khô héo, còn hoa Sơn Trà trắng nõn thì lại tưng bừng nở rộ hết chùm nàyđến chùm kia.

Bốn mùa đều có nét riêng độc đáo khác nhau của nó, Vânvĩ lang tiếp lấy áo choàng do hạ nhân đưa lên, vừa chậm rãi bước trong vườn vừathưởng thức cảnh đẹp. Dạo chưa được bao lâu đã thấy một gã sai vặt cầm thiệpmời đưa đến tay hắn.

"Thiệp mời này sáng nay mới đưa đến, Bạch chưởngquỹ đã xem qua, nói là đợi Đại công tử tỉnh dậy rồi mang đến cho Đại côngtử."

Vân Trầm Nhã giơ tay mở thiệp mời ra, đầu tiên vô cùngsửng sốt, sau đó hắn bật cười. Giây lát sau, hắn nhướng mày, nói: "Việcnày ta nhận lời, ngươi lui ra đi."

Đứng trong vườn một lúc sau, Vân vĩ lang cười cười mộtcách thâm sâu khó lường, đổi hướng rảo bước đi về phía thư phòng.

Bên trong thư phòng không có Cảnh Phong. Vân Trầm Nhãthò đầu vào ngó tới ngó lui một hồi, đang nghĩ xem Cảnh Phong đang ở đâu thìthấy một người hai chó đang đi tới từ tiền viện.

Măng Tây Cải Trắng quả đúng là biết dựa hơi người hệtnhư dây leo đầu tường. Mấy ngày nay Vân vĩ lang nằm dưỡng thương trong phòng,bọn chúng không thể vào thăm nên cả ngày đi theo phía sau Cảnh Phong, chắc làhiểu được trong Vân phủ này, ngoại trừ sói ra, chỉ có lời nói của Cảnh Phong làcó trọng lượng nhất.

Cảnh Phong thấy sói bệnh nặng mới khỏi đã dạo khắpchung quanh cũng không nói gì, chỉ vừa đẩy cửa thư phòng ra vừa nói:"Ngươi đã khỏe lại thì cũng nên đến xem binh đồ của mười hai nước Bắc quốcđi, ngoài hai trấn ở Bắc Hoang ra, ta cũng đã đánh dấu chín nơi có thể đóngbinh khác."

Nhưng đằng kia cũng không có người đáp lại.

Cảnh Phong hồ nghi quay đầu lại, chỉ thấy Vân vĩ langđang cười cười, vẻ mặt đầy trêu chọc. Hắn khoanh tay dựa cửa, cầm thiệp mờitrong tay ném đến trước mặt Cảnh Phong, chậm rãi nói: "Xem đi, tìm đến tậncửa rồi nè."

Cảnh Phong sửng sốt mở thiệp mời ra.

Nội dung của thiệp mời khá đơn giản, do Đường Ngọc đưatới, mời hai huynh đệ Cảnh Hiên và Cảnh Phong hai ngày sau, Trung thu ngày mườilăm tháng Tám, đến ngõ hẻm Vân Hạng cùng ba người Đường Ngọc, Phương Diệc Phi,và Thu Đa Hỉ đón Trung thu.

Vân Trầm Nhã quan sát vẻ mặt của Cảnh Phong, thấy ánhmắt hắn dừng lại trên tên Thu Đa Hỉ một lát, liền vui vẻ nói: "Ta còn nhớrõ năm ấy lúc ngươi sáu tuổi số đào hoa cực kỳ nở rộ. Có một vị “Thu tiểu côngtử” vốn hay xưng huynh gọi đệ với ngươi. Ai ngờ đó chính là một cô nương, saukhi thay đổi một bộ xiêm y hoa hoa lệ lệ, khăng khăng nói nàng thích ngươi,muốn gả cho ngươi."

Cảnh Phong nghe vậy, khóe miệng cong lên, nhưng cũngkhông lên tiếng trả lời.

Vân vĩ lang mặt đầy vẻ vui sướng khi người khác gặphọa chỉ chỉ lên tên “Thu Đa Hỉ” trên tấm thiệp mời, chắt lưỡi "chậcchậc" nói: "Cây đào mục nát tả tơi trăm ngàn năm về trước nay lại nởhoa, thật đúng là tin sốt dẻo a."

Thái dương Cảnh Phong hằn lên một sợi gân xanh, hắnbình tĩnh đem thiệp mời trả lại cho Vân Trầm Nhã: "Ta không đi."

Vân Trầm Nhã thản nhiên liếc hắn một cái, chậm rãinói: "Ngươi không đi, chẳng lẽ ta đi một mình?"

Cảnh Phong đẩy cửa thư phòng ra, sắc mặt không hề thayđổi một chút nào, nói: "Nếu ngươi không thích ba người bọn họ thì đừngđi."

Vân vĩ lang cầm thiệp mời vỗ vỗ trong tay: "Tacòn nhớ rõ, Thu Đa Hỉ vẫn đối với ngươi tình thâm ý trọng, đến năm mười bảytuổi, đột nhiên phải gả cho Phương Diệc Phi. Sau đó Phương Diệc Phi đào hôn, vìchuyện của Liên Binh phù mà Tam đại gia tộc bị lưu đày, trong thời gian đóĐường Ngọc vẫn tìm mọi cách chăm sóc cho Thu Đa Hỉ. Sau khi bọn họ trở về đây,Đường Ngọc lại vì Thu Đa Hỉ tưởng nhớ đến Phương Diệc Phi mà cầu bọn ta đi cứuhắn. Ta thuận tay cứu người, vốn nghĩ rằng chuyện này cũng sẽ chấm dứt ở đóthôi. Không ngờ hôm nay Đường Ngọc lại đưa thiệp mời đến, nói Thu Đa Hỉ nhớ lạithời thơ ấu, chắc có lẽ là nhớ đến vị Nhị hoàng tử hồi xưa, bởi vậy mới mượndịp Trung thu mời chúng ta đến đoàn tụ."

Vân Trầm Nhã nói đến đây càng hưng phấn hơn. Hắn đứngthẳng dậy, hứng chí bừng bừng nói với Cảnh Phong: "Từ khi ta sinh ra chođến nay đã gặp triều thần cậy thế lộng quyền, đã kinh qua việc hành quân đánhgiặc, dù trải qua bao sóng gió âm mưu gian trá từ chốn triều đình cho đến nơisa trường nhưng lòng ta vẫn có thể giữ được vài phần tỉnh táo. Song đây là lầnđầu tiên ta gặp được một mối tình mà cho dù dây tơ hồng không ngừng bị cắt đứtnhưng nhân vật chính vẫn dây dưa hội ngộ hết lần này đến lần khác, tạo hóa thậtlà thần kỳ. Kỳ này vô cùng náo nhiệt, không thể bỏ lỡ không xem được."

Cảnh Phong nghe Vân Trầm Nhã nói lải nhải một hồi lâu,cuối cùng đưa ra kết luận như vậy khiến hắn đen cả mặt, không nói được một lờiđi thẳng ra ngoài thư phòng. Không ngờ hắn mới đi được mấy bước, còn chưa ratới cửa đã nghe Vân vĩ lang chậm rãi thở dài một tiếng.

"Vậy thì thôi, ngươi không muốn đi cũng được. Tavốn tưởng rằng ngươi là một người trọng tình trọng nghĩa, hôm trước mới đượcmột ít tin tức về vị thê tử kết tóc se tơ Liễu Ngộ kia của ngươi mà chưa kịpnói cho ngươi hay. Nếu nay lòng ngươi đã như tro tàn, tình cảm trở nên nguộilạnh rồi thì tin tức vị Liễu Ngộ này ta cũng chỉ đành phải chôn vùi trong bụngmà quên đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.