Đêm mùa Xuân trời lạnh, lại có muỗi. Thư tiểu Đườngtrằn trọc mãi mà chưa ngủ được. Trong đầu lẩn quẩn, khi thì là tiếng cười củatiểu Sắt, khi thì là tin đồn về Thừa Hiên đế bỏ lại giang sơn.
Lời đồn cũng chỉ do kẻ qua đường truyền miệng. Tuy ThưĐường biết tính tình Vân Trầm Nhã xưa nay theo lý sẽ không làm ra những chuyệnnày, nhưng đột nhiên xảy ra tin đồn như vậy khiến ngay cả bản thân nàng cũngcảm thấy mơ hồ.
Tiểu Sắt thừa hưởng khá nhiều di truyền của sói, bìnhtĩnh như không, ngủ mê còn chậc lưỡi, vung vẩy hai nắm tay nhỏ khiến muỗi chỉdám bay vòng vòng xung quanh hắn mà không dám cắn hắn.
Sáng sớm hôm nay, Thư Đường không đến tửu quán nhưthường lệ, mà lại vòng đến Bình Dương Vương phủ.
Ngồi ở đại sảnh uống được một tách trà, Nguyễn Phượngđã vén rèm bước vào, hắn toàn thân một bộ áo cẩm bào màu tím than trông vô cùngphong lưu thuần thục.
Nguyễn Phượng liếc mắt qua tách trà nóng hổi trên bàn,cười nói: "Trà Kính Đình Lục Tuyết thượng hảo hạng mà nàng cũng chả thèmthử một ngụm."
Thấy Thư Đường vẫn không hề có phản ứng gì, ánh mắt mơhồ ẩn chứa lo âu, Nguyễn Phượng lại thêm một câu: "Trà Kính Đình Lục Tuyếtnày ba ngày trước được đưa tới từ Anh Triêu quốc."
Nghe được hai chữ "Anh Triêu", Thư Đườngsửng sốt. Nàng do dự một lát rồi bưng tách trà lên uống một ngụm nhỏ.
Nguyễn Phượng cười hỏi: "Thấy sao?"
Thư Đường thật thà lắc đầu nói: "Ta không biếtphẩm trà, chỉ muốn nếm thử vị thôi." Ngừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2780938/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.