Con ngõ nhỏ Đường Hoa vẫn y như xưa. Cây Ngô Đồng giàđi một chút, hoa Hải Đường mùa Thu nở rộ như mây.
Vân Trầm Nhã theo Thư Đường về nhà.
Trước cửa khách điếm Thư gia vắng lặng, bên trong vọngra tiếng xôn xao. Vân vĩ lang sửng sốt, theo bản năng né qua một bên, sau đóhắn đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn hai con chó ngao trắng nhào tới mừng.
Sao lại phải tránh né chứ? Dù sao, lần này, hắn thựcsự đã trở lại, không bao giờ đi nữa.
Măng Tây Cải Trắng thuận lợi bổ nhào vào người Langchủ tử, ăng ẳng kêu to, quẫy đuôi mừng rối rít.
Vân Trầm Nhã cười vươn tay tính sờ đầu bọn chúng,nhưng bàn tay giơ lên đến giữa không trung thì dừng lại.
Sau đuôi Măng Tây Cải Trắng là một thân ảnh thấp bé.Hắn tập tễnh bước tới, đôi mắt sâu như hồ, ngây người nhìn Vân Trầm Nhã.
Vân vĩ lang há miệng ngậm miệng mấy lần, cuối cùng mớikhàn khàn giọng kêu lên được một tiếng: "... A Sắt?"
Tiểu Sắt nhìn chằm chằm sói, một lát sau, đột nhiênhắn quay đầu đi, chạy đến bên chân Thư Đường, giang hai tay ra, thanh âm trongvắt giòn tan nói: "Mẫu thân, ôm."
Thư Đường ngồi xuống, ôm tiểu Sắt đến trước mặt sói.
Nàng cúi đầu mím môi, ý cười nơi khóe miệng có chútthật thà, có chút thẹn thùng. Sau đó nàng nói: "A Sắt, đây là... changươi."
Vân Trầm Nhã chưa bao giờ hồi hộp như vậy, ngay cả thởcũng thở rất nhẹ, sợ thở mạnh sẽ dọa sói con của hắn, khiến sói con ghét bỏhắn.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2780934/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.