Trương Mỹ Linh tắt điện thoại, nhìn tấm hình ba người chụp trên bàn học mà thở dài một tiếng. Cô gái đứng giữa đôi mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân dịu dàng, bàn tay tinh nghịch khoác lên vai áo của Trương Mỹ Linh cùng con bạn thân Phan Quỳnh Trang. Đã hơn một năm trôi qua, mà cứ ngỡ như mới ngày hôm qua vậy. Có lẽ thấy Trương Mỹ Linh thất thần hồi lâu, Ngọc Út thập thò ngoài cửa rụt rè lên tiếng, "Mình ơi, em đang nghĩ gì vậy?" Trương Mỹ Linh đảo mắt, tâm trạng phức tạp, "Em bây giờ phải đi thăm một người bạn, chị đi cùng không?" Hỏi thừa, nàng đã bao giờ rời xa cô nửa bước? Cả chặng đường đi, Trương Mỹ Linh vẫn như cũ thất thần. Cô nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa kính xe bus, trong đầu toàn là những hình ảnh xáo rỗng mơ hồ. Xe dừng trước cổng bệnh viện tâm thần Thường Tín. "Sao lại đến nơi này vậy mình?" Dãy hành lang cũ kỹ vọng lại tiếng bước chân nặng nề, chỉ nghe thanh âm nhẹ nhàng của Ngọc Út, "Có phải cô gái trong tấm ảnh trên bàn học của em đang ở đây hay không?" Nắng mùa thu rải nhẹ xuống nền đá hoa sỉn màu, hắt lên gương mặt thanh tú của Trương Mỹ Linh đầy phiền muộn, "Ừm, là bạn đại học." Ngọc Út không hỏi thêm gì, chỉ khe khẽ siết lấy bàn tay của Trương Mỹ Linh. Nữ y tá lãnh đạm liếc mắt nhìn Trương Mỹ Linh một cái, rồi lại cúi mặt lướt lướt điện thoại, "Tìm ai?" Cô ta còn chẳng buồn ngẩng mặt. "Huỳnh Đan Chi." Trương Mỹ Linh chậm rãi nhả ra ba chữ, cũng không bận tâm thái độ lạnh nhạt của nữ y tá kia, "Bạn ấy hiện tại đang ở phòng nào?" Cả dãy hành lang vắng vẻ, chẳng có lấy một bóng người qua lại. Nữ y tá biếng nhác gõ lạch cạch bàn phím, hồi lâu mới nhếch miệng đáp lời, "Ban nãy người nhà tới đón, đang ở toà H1 chờ làm thủ tục xuất viện." "Cám ơn." Trương Mỹ Linh không nhiều lời, lặng lẽ nắm tay Ngọc Út, quen thuộc tiến về phía trước. "Trước đây bạn ấy là một cô gái hoạt bát và thông minh. Đôi khi em đã nghĩ rằng, nếu Đan Nhi không trở thành một nhân vật ưu tú, thì thật đáng tiếc cho xã hội này." Trương Mỹ Linh đột nhiên bật cười, không rõ là thương xót hay là mỉa mai, "Cô gái đó tuy bề ngoài nhút nhát tự ti, nhưng thật sự nội tâm rất chín chắn và can trường. Bạn ấy có chính kiến, độc lập và dám nghĩ dám làm... mọi thứ dường như vô cùng hoàn hảo đối với một cô gái như thế." Con đường thông từ toà nhà chính đến dãy H1 cỏ dại mọc um tùm, không gian lạnh lẽo vắng vẻ chẳng có lấy một thanh âm nào khác ngoài giọng nói nhàn nhạt của Trương Mỹ Linh. "Có phải chị đang thắc mắc, một người như thế có lý nào lại đang ở nơi này, đúng không?" Trương Mỹ Linh dừng bước, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn của người con gái bên cạnh. Thật lâu sau khi gò má nàng ửng hồng bối rối, Trương Mỹ Linh mới cất lời, "Bởi vì Đan Chi là người đồng tính." Ngọc Út mở to mắt đầy kinh ngạc, ngón tay lạnh buốt khẽ siết lại. "Đúng vậy, bạn ấy bị tống vào nơi này bởi chính gia đình của mình. Chỉ vì họ tin rằng, bạn ấy đang gặp vấn đề về tâm sinh lý, hoặc bị quỷ ám hay đại loại vậy." Cơn gió nhẹ thoảng qua, đem theo từng chiếc lá khô rơi xuống nền đất rào rạo. "Ác độc quá! Sao lại coi đồng tính là một căn bệnh cơ chứ?" Gương mặt của Ngọc Út nhăn lại, thanh âm nhỏ nhẹ nhưng đầy bực tức, "Vậy... vậy là cô gái ấy không hề bị tâm thần phải không mình?" Trương Mỹ Linh thở dài thườn thượt, cô đáp: "Lúc ấy thì chưa, còn bây giờ thì không biết." Từ xa đã nhìn thấy cái dáng người quen thuộc của Phan Quỳnh Trang. Dường như con bé đang rất cố gắng khơi chuyện với người đang ngồi lặng lẽ trên ghế đá trước cửa toà nhà H1. Nhác thấy Trương Mỹ Linh tiến lại, con bé Trang đã nhanh nhảu chạy mấy bước đến bên cạnh cô. Nó thở hổn hển, "Gia đình của Đan Chi đang làm thủ tục bên trong, chuyến này đón nó về không ổn rồi." Ánh mắt của Trương Mỹ Linh vẫn dán chặt lên lưng áo của cô gái đang ngồi thơ thẩn trên ghế đá. Mái tóc dài xơ xác rũ xuống bên má, che đi gương mặt quen thuộc cùng nước da tái nhợt xanh xao. "Tao cảm thấy thần kinh nó không bình thường rồi mày ạ." Phan Quỳnh Trang mếu máo, đôi mắt rơm rớm như chuẩn bị khóc rống lên, "Đang yên đang lành lại bị tống cổ vào cái nơi này, người bình thường không điên luôn mới lạ." Trong lòng dâng ngập xót xa, Trương Mỹ Linh chỉ biết thở dài một tiếng. "Mình ơi, nhưng tại sao bây giờ người nhà của Đan Chi lại muốn bạn ý trở về? Hiện tại bạn ấy... cũng không còn như trước." Ngọc Út khó khăn biểu đạt suy nghĩ, nàng dường như muốn tiến lên phía trước để nhìn thấy Huỳnh Đan Chi. "Mấy ngày trước ở đây có xảy ra vụ án mạng gϊếŧ người, cho nên gia đình Đan Chi không muốn cô ấy ở đây nữa." Trương Mỹ Linh nhếch mép mỉa mai, "Có thể họ cho rằng nơi này không còn an toàn." Phan Quỳnh Trang rùng mình, con bé hậm hực nói, "Về nhà cũng chắc gì đã an toàn? Nhìn xem cái cách họ đối xử với nó ấy." Huỳnh Đan Chi dường như chẳng bận tâm tới thế giới xung quanh, cô gái ấy vẫn lặng lẽ cúi đầu, trân trối nhìn xuống hai lòng bàn tay gầy guộc. "Đan Chi à, tớ nè." Trương Mỹ Linh mỉm cười, cô ngồi xuống trước mặt người con gái kia, vỗ nhẹ vào bàn tay trắng bệch ấy, "Đan Chi, nhìn tớ này, nhận ra ai không?" Phải thật lâu sau, Huỳnh Đan Chi mới có phản ứng. Ánh mắt đờ đẫn ảm đạm khẽ dao động, một tia vui vẻ dường như đã rất lâu không thấy trên gương mặt nhỏ nhắn ấy. "Linh ơi, tớ thấy lạ lắm." Dường như con bé Phan Quỳnh Trang khẽ giật mình. Dù nó nói không lớn nhưng vẫn đủ để Trương Mỹ Linh nghe thấy, "Kỳ tích, nãy giờ tao nói thế nào nó cũng không chịu mở miệng." Ngọc Út cũng ngồi xuống bên cạnh Trương Mỹ Linh, nàng nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má hốc hác của cô gái. Lẽ nào, Đan Nhi cảm nhận được Ngọc Út?! "Cậu thấy không khoẻ sao? Bị đau chỗ nào hả? Đan Chi, kể tớ nghe xem nào." Trương Mỹ Linh nhìn khoé môi nứt nẻ của cô gái, trầm mặc không nói thêm lời nào. Cô không dám nghĩ, đây lại chính là cái con bé Huỳnh Đan Chi tràn đầy sức sống của hơn một năm về trước. "Tớ đã thấy rất nhiều, rất nhiều máu." Bả vai cô gái run lên, trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình lại càng thêm lọt thỏm, "Nó ở khắp nơi, Linh ạ." Gương mặt thanh tú cùng biểu cảm méo mó vô cùng kỳ quặc, đến mức mà Ngọc Út còn giật mình thu tay về. "Cậu đã rất sợ phải không Đan Chi?" Trương Mỹ Linh vỗ vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của cô gái trước mặt, đoạn lựa lời nhẹ nhàng an ủi, "Đừng sợ, cậu sắp được trở về nhà rồi." Thế nhưng, ánh mắt của Huỳnh Đan Chi dần trở nên phức tạp. Không rõ là chán ghét hay vui mừng, cũng chẳng phải lạnh nhạt hay hứng khởi... Chỉ là, trông rất cuồng loạn. "Mình ơi, bạn ấy... sẽ ổn chứ?" Ngọc Út vừa dứt lời, đã nghe thanh âm khàn khàn chậm rãi vang lên, "Tớ sợ, sợ mình sẽ thích nó." Bầu trời dần trở nên u ám, tựa như sắc mặt của Huỳnh Đan Chi lúc này. "Không hiểu sao tớ lại có cảm giác, tớ nên là kẻ ra tay. Phải là tớ mới đúng..." Huỳnh Đan Chi lẩm bẩm, lại chăm chú nhìn đôi bàn tay của mình. Vài giây sau khoé miệng bất ngờ cong lên đầy méo mó, "Đúng, tớ nên như vậy." Cô ấy rạng rỡ thốt lên. Trương Mỹ Linh cau mày, không dám tin chỉ có mấy phút trôi qua mà bản thân đã thấy gần như vô số loại biểu cảm trên gương mặt của Huỳnh Đan Chi. "Cậu ấy nói cái gì thế?" Còn chưa kịp để Huỳnh Đan Chi tỉnh táo đáp lời, thì gia đình của cô gái đã hoàn thành thủ tục xuất viện. Lúc tiễn Đan Chi trở về, bỗng nhiên ánh mắt cô gái đột nhiên thay đổi, giống như thực sự không phải con người ngẩn ngơ mấy giây lúc trước vậy. "Này," cô ấy hướng Trương Mỹ Linh thì thào, "Cậu giống tớ mà, phải không?" "Hả?" Huỳnh Đan Chi bật cười, sau đó xua xua tay ngồi lên hàng ghế sau của ô tô. Chiếc xe lăn bánh, cứ thế dần xa khỏi tầm mắt trong ánh hoàng hôn đỏ rực. "Nó điên thật rồi, Linh ạ." Phan Quỳnh Trang thở dài não nề, "Khổ thân, chắc không tiếp tục học nốt đại học được nữa đâu." Trương Mỹ Linh không đáp, nhưng lại vô thức kéo Ngọc Út vào trong lòng mình. "Sao vậy mình?" Nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn cô, gò má xinh xắn lại bắt đầu ửng hồng. "Chỉ là, em có thể thực sự điên rồi, điên mới yêu một nữ quỷ." Trương Mỹ Linh tựa cằm lên mái tóc của nàng, nhẹ nhàng nói, "Nhưng vì đó là chị mà, nếu là kẻ khác thì không có cửa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]