"Sao sắc mặt của mày dạo này kém thế?" Phan Quỳnh Trang đứng trước mặt cô gái đang thẫn thờ ngồi trên đường chạy bao quanh sân bóng đá, nhịn không được mà đá đá vào mông người kia mấy cái. "Đứng lên, đi ăn trưa thôi. Ngồi đây làm gì nữa?"
Mà Trương Mỹ Linh lại chẳng buồn động đậy, đôi mắt thâm quầng như cú vọ không có nổi một chút sức sống. "Mày thử nói xem, vì lý gì mấy ngày nay tao cứ bị ác mộng hành hạ vậy? Lại còn mơ đi mơ lại một giấc mơ nữa chứ."
"Mày nghĩ nhiều quá rồi đấy. Chắc là do mấy hôm nay mày không gặp được anh Khoa thôi." Quỳnh Trang cười hề hề, nhẫn nại mà kéo Trương Mỹ Linh từ dưới đất đứng lên.
"Gặp anh ta mới chính là ác mộng đó mày."
Trương Mỹ Linh không phải loại người kén cá chọn canh, cũng không phải là không thích cái đẹp, chỉ là cô không thể nào rung động nổi với bất kỳ một ai. Người ta nói sao nhỉ, có phải hội chứng vô cảm hay trầm cảm hay đại loại là một cái gì đó bất thường không? Có lẽ Trương Mỹ Linh nên khẩn trương đi khám thôi, căn bệnh này chính là để lâu không hề tốt.
Khu nhà ăn của trường lúc nào cũng đông đúc, chen muốn lòi ruột mới lấy được một suất cơm. Chả biết có được sạch sẽ gì hay không, nhưng học nguyên một ngày thì đành phải vào đây tìm cái lót dạ.
Quỳnh Trang như thói quen, thảy hết giá xào thịt lợn sang bên đĩa ăn của Trương Mỹ Linh. "Ăn đi ăn đi, ăn cho béo tốt."
"Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quy/504037/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.