Editor: demcodon
Sở Từ một mặt tươi cười, nhưng há miệng ra lại chuẩn bị đòi tiền. Mặc dù Từ Bình uống đến hoa mắt nhưng vẫn còn lý trí, vừa nghe lời này thì gương mặt già nua lập tức đỏ bừng.
Ông và Trương Hồng Hoa đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ngày thường đã quen với sự tức giận của Trương Hồng Hoa. Cho dù vợ có làm gì đi nữa ông vẫn luôn đều là một kẻ phụ hoạ, tính tình của ông thời trẻ đã bị bào mòn từ lâu. Căn bản là không giỏi tranh luận với người khác. Bởi vậy khi Sở Từ nhắc đến, mặc dù Từ Bình cảm thấy tức giận và xấu hổ. Nhưng càng thêm sốt ruột.
"Cô... cô tại sao lại đòi tiền của tôi?" Ba Từ hơi lắp bắp, vội vàng nói.
"Tại sao không đòi? Chú cũng không phải ba tôi. Tôi không có đạo lý gì mời chú ăn cơm miễn phí, đúng không?" Sở Từ nhìn người ngu ngốc trong mắt nói.
Từ Bình nghe được lời này trong lòng càng nghẹn, 25 đồng, đủ ông ăn hai tháng...
"Những món này rõ ràng là chính cô gọi. Tôi cũng không gọi... Hơn nữa, tôi là ba ruột của Vân Liệt..." Từ Bình lại nói.
Ông vừa vào cửa thì Sở Từ đã mời ông vào phòng riêng, vừa món nguội vừa món nóng, cộng lại cũng trên ba mươi món. Hơn nữa món nào cùng đều là món chính, ăn vào đã biết giá cả cũng sẽ không rẻ!
Nhưng ông cũng không ngờ Sở Từ không phải mời ông ăn, mà là lừa tiền của ông!
Mặc dù nói con trai cả của ông mỗi tháng sẽ cho ông 20
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722112/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.