Editor: demcodon
Nhưng lúc này rốt cuộc vẫn chưa rõ thu nhập của bên Sở Từ. Cho nên dì Tiền cũng đành ngậm lấy sự bất mãn trong lòng, không có biểu lộ ra ngoài. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào đống tiền trong tay Sở Từ, dựng thẳng lỗ tai nghe nàng đếm.
"656, 656 đồng 8 hào 5 xu..."
"674 đồng 7 hào... 680..."
Cơ thể của dì Tiền cứng đờ, con bé này không phải bán điểm tâm sao? Mấy món rẻ như vậy sao có thể bán được nhiều tiền như thế? Hơn nữa, quán ăn của bà phải làm hoạt động cả ngày, nhưng bên Sở Từ đều bán giá gốc!
"Mày vẫn còn tiền trong thùng hả? Làm sao có thể? Sở Từ, mày sẽ không phải bỏ tiền hai ngày trước kiếm được vào trong thùng luôn chứ?" Dì Tiền nhìn thấy còn mấy đồng nữa đã vượt qua mình mà ngồi không yên, vội vàng nói.
Sở Từ nhíu mày, khịt mũi lạnh lùng: "Chính cháu ngoại gái của dì nhìn chằm chằm vào nó. Trước khi buổi sáng bắt đầu buôn bán thùng tiền được làm trống trước mặt cô ta, còn có thể giả sao?"
Dì Tiền cứng họng. Mặc dù cháu ngoại gái có thể phối hợp với bà trong việc nói dối. Nhưng ngoài Lệ Châu, cùng giám sát còn có thím Hoa lầu trên. Thím Hoa chắc chắn không thích nói dối.
"10 đồng! Ở đây có 10 đồng! Không cần đếm nữa, đã vượt qua!" Trong lúc dì Tiền gặp khó khăn thì đôi mắt của Tần Trường Tố sáng ngời, giọng đột nhiên cao đến quãng tám, lớn tiếng hét lên một câu.
Giọng nói này làm cho mọi người nhảy dựng, nhưng rất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722061/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.