Editor: demcodon
Sở Từ vừa nói muốn đi tìm bà cốt thì Sở Đường lại càng thêm mờ mịt. Nhưng cậu đã quen với sự lừa dối của Sở Từ nên đi theo cô không hề hay biết. Sau khi hỏi thăm một chút đã đi vòng qua nhà bà cốt. Nhà này kỳ thật không khác gì những hộ gia đình khác. Nhưng chỉ là có thêm nhiều tượng đất sét hoặc là giấy tiền vàng mả nến linh tinh mà thôi.
Sở Từ vừa vào cửa làm ra dáng vẻ bị dọa sợ hãi, nói với bà lão trong sân: "Bà là bà cốt phải không? Tôi ở ngoài cửa nhà Tần Thất thấy được đồ kỳ quái, bà nhanh đuổi tà cho tôi đi!"
Bà lão kia sửng sốt, không nhận ra Sở Từ là ai. Nhưng mặc kệ cô là ai, chỉ cần tìm cửa giao dịch tự nhiên đều tiếp.
"Nhà Tần Thất? Nhà đó xảy ra chuyện gì?" Bà lão nói.
"Tần Thất là dượng của tôi. Hôm nay vốn dĩ đến là thăm dì tôi. Nhưng trước khi rời đi có quạ đen kêu mấy tiếng vào nhà, nóc nhà tỏa ra một sợi khói đen, vừa chớp mắt đã biến mất; đáng sợ nhất là cửa sân dường như có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong nhà. Tôi rất sợ, lập tức tới tìm bà... Dì bà cốt, dì tôi lại bị dượng đánh. Lần này còn nghiêm trọng hơn trước kia. Bà nói có phải dượng làm bậy quá nhiều nên thu hút một số thứ lộn xộn hay không?"
Lúc này Sở Từ dường như là một người khác, thu lại tất cả lệ khí trong mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu ngược lại cũng hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/721968/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.