Editor: demcodon
Sở Từ cũng không có trực tiếp rời khỏi thôn họ Tần, mà là chậm rãi đi dạo một vòng từ cửa nhà họ Tần và đường thôn. Mặc dù thời tiết sắp lạnh, nhưng phong cảnh vẫn còn. Sở Từ và Sở Đường mặc dù là người ngoài thôn, nhưng không đáng chú ý.
"Chị, chị đang làm gì vậy? Trong túi chị rốt cuộc giấu bao nhiêu đồ thế?" Sở Đường cau mày, khó hiểu nhìn chằm chằm túi của Sở Từ.
Cái túi này được Sở Từ đặc biệt làm to thêm, không chỉ có như thế, trong áo khoác có khoảng sau chỗ giấu đồ. Lúc này Sở Từ lại không ngừng lấy ra một số viên thật nhỏ, không ngừng rải khắp nơi. Hơn nữa lúc ra tay còn che giấu người. May mắn những viên nhỏ này giống như bùn đất, rơi trên mặt cỏ cũng không nhìn ra.
"Đây là thứ tốt có thể làm cho người thôn họ Tần ngoan ngoãn đưa dì ra." Sở Từ cười ranh mãnh, lấy ra mấy viên nói tiếp: "Đây là những loại thuốc do tự chị bào chế, mỗi loại dùng dược liệu khác nhau. Loại màu đen chủ yếu dùng thảo mộc gây ảo giác, ngoài ra còn chứa bột xương và bột thịt khô hôi thối. Loại màu đỏ chủ yếu chứa cỏ long não. Nếu mèo ngửi thấy sẽ nổi điên giống như mất đi lý trí. Mà loại trước lại nhằm vào chó, khứu giác của động vật nhạy hơn con người. Chúng nó có thể dễ dàng tìm thấy những viên thuốc này và nuốt vào. Đến lúc đó, thôn họ Tần này sẽ rất thú vị. Tất nhiên chỉ hai loại này cũng không đủ, tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/721967/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.