Editor: demcodon
Từ Nhị vừa mở miệng Sở Từ không khỏi ngạc nhiên. Nhưng thật ra xem thường y.
Từ Nhị rất sĩ diện. Mặc dù đã đi học cũng biết xã hội bây giờ nam nữ bình đẳng. Nhưng mà trong xương cốt vẫn suy nghĩ nghiêng về đàn ông. Bây giờ lại dám đồng ý yêu cầu của nàng, xem ra ít nhất y thật sự kính trọng anh Từ.
Nhưng Từ Nhị vừa nới dứt lời, Từ Vân Liệt đã bước chân đến duỗi tay túm cổ áo của Từ Nhị trực tiếp nửa kéo nửa túm đi ra ngoài: "Cút đi, em biết cái gì!"
Từ Vân Liệt nghẹn một bụng lửa giận, vừa rồi em trai đưa lưng về phía hắn. Cho nên cũng không thấy rõ nó nói cái gì. Nhưng theo biểu cảm của Sở Từ đại khái có thể đoán ra được. Không thể không nói, đứa em trai này cũng không có mắt nhìn, thật không biết nó từ chỗ nào nhìn ra thấy mình vì muốn đền bù cho Sở Từ mới đưa ra quyết định như vậy. Hắn và Sở Từ đã nói xong muốn từ từ tìm hiểu. Thằng nhóc này khen ngược, không giúp đỡ hắn thì thôi còn kéo chân sau của hắn, thật sự là muốn ăn đòn mà!
Từ Nhị đứng lảo đảo một chút: "Anh à, em không cần anh chịu uất ức như vậy vì em!"
Từ Vân Liệt giật khóe miệng, ánh mắt nhìn em trai hơi kỳ lạ: "Nói bậy nói bạ cái gì đó? Quả thật là uổng công đi học nhiều năm như vậy."
"Không phải sao? Anh mới về nhà bao lâu. Nếu như không phải vì em, sao có thể cùng Sở Từ..." Nói tới đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/721935/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.