Không tìm được Lam Duê, chẳng những Lăng Ngạo càng ngày càng âm u, ngay cả người tính tình lúc nào cũng tương đối phóng khoáng như Vân Thanh, trong khoảng thời gian này cũng điên cuồng đi tìm tung tích của cô.
Càng tìm không ra, tính khí của cô lại càng trở nên tồi tệ.
Mỗi lần Âu Liêm nhìn thấy, trong lòng lại lo lắng đến cáu bẳn cả lên.
Khi Vân Thanh mệt mỏi rã rời trở về, vết thương trên tay đã được hai tháng lại tiếp tục bị nứt ra, lần này thì Âu Liêm hoàn toàn nổi giận.
Một tay túm cô kéo đến phòng anh, không để ý đến việc cô kêu la thiếu kiên nhẫn, ấn cô ngồi xuống giường, còn anh thì đi lấy hòm thuốc để xử lý vết thương cho cô. Vân Thanh giùng giằng: "Tôi nói mình không sao cả, có phải lỗ tai của anh bị điếc hay không? Hay là anh cảm thấy y thuật của mình bây giờ cao hơn tôi? Bản thân tôi còn không xử lý tốt cho cơ thể của mình hả?”
Khoảng thời gian này mệt mỏi rã rời, cộng thêm vết thương trên người cũng không nhẹ, khiến thể lực của Vân Thanh đã bị tiêu hao đến cực hạn. Thứ cô cần nhất lúc này chính là nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, dưỡng tốt vết thương trên người. Mà không phải như bộ dạng hiện giờ, cả ngày bán mạng lao ra ngoài tìm chết.
Âu Liêm lập tức bị cô chọc cho tức điên lên, siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, giương mắt, đáy mắt dâng lên một tầng lửa giận mà Vân Thanh chưa từng thấy:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-phuc-hac-cua-de-vuong-hac-dao/2227461/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.