"Ting ! Ting !"
Tiếng chuông thông báo của điện thoại vang lên vào buổi sớm. An Nhiên lật người, đôi mắt xinh đẹp vẫn nhắm nghiên, lười biềng vươn tay với lấy điện thoại trên bàn.
Ánh sáng điện thoại khiến cô không thể nào mở to mắt hết cỡ để nhìn, chỉ mở hi hí vừa đủ để đọc được dòng chữ hiển thị trên màn hình. Dòng chữ nhòe đi trong mắt cô khi màn hình được bật sáng.
Bạn có một hộp thư thoại !
An Nhiên tò mò nhấn vào biểu tượng lá thư, màn hình lần lượt hiện tên người gửi kèm dòng tin nhắn.
"Cậu rảnh không ? Chúng ta gặp nhau ở quán cà phê gần nhà cậu nhé? Khoảng 10 giờ !"
Thấy tên người gửi là Lưu Trạch Thần, cô không suy nghĩ gì viết tin nhắn gửi lại.
"Ok!"
(...)
Tới quán cà phê vào lúc 9 giờ 50 phút, An Nhiên đẩy cửa đi vào, nhìn xung quanh liền thấy bóng dáng quen thuộc của Lưu Trạch Thần ngồi ở cửa kính cách cửa ra vào tầm năm đến sáu bàn. Cô vốn định đi sớm để chờ cậu không ngờ cậu còn đi sớm hơn cả cô.
Hôm nay An Nhiên chỉ mặc mỗi chiếc quần short lửng, kết hợp với áo thun rộng tay lỡ, giày ba ta thể thao, tóc búi cao kèm theo chiếc nơ nhỏ xinh trên đầu. Ăn mặc ngày thường tuy đơn giản nhưng trông cô vừa tươi trẻ, vừa năng động, hoạt bát.
Thấy cô, Lưu Trạch Thần giơ cao tay vẫy vẫy ra tín hiệu chỉ điểm.
Phục vụ từ trong bước ra, đứng cạnh chỗ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ve-nha-thoi-/3619381/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.