Giữa đêm khuya vắng lặng, chiếc xe lao trên con đường lớn, rời khỏi thành phố đi đến nơi vùng quê trong ba tiếng đồng hồ.
Chiếc xe dừng trước một ngôi nhà lá nhỏ lụp xụp mang nét cũ kĩ, tưởng chừng có thể sập bất cứ lúc nào. Sau khi
An Nhiên xuống xe, người đàn ông đó lái xe rời đi ngay không nói lời nào.
Ở trước cửa ngôi nhà, An Nhiên trông thấy Lưu Trạch Thần đang chờ cô ở đó.
Quan sát từ phía xa, bộ dạng của cô vừa nhếch nhác vừa bẩn. Các vết xước đều hóa thành màu nâu đen, máu đã khô lại từ lâu. An Nhiên khó nhọc đi cà nhắc tiến lại chỗ Lưu Trạch Thần.
"Mừng vì cậu an toàn. Không gặp rắc rối gì chứ ?"
"Không ! Đều nhờ cậu giúp đỡ nên tôi mới thuận lợi như vậy. Cảm ơn nhé Tiểu Thần !"
Sở dĩ Lưu Trạch Thần chọn nơi đồng q uê hoang vắng cách xa thành phố thế này vì muốn trốn tránh khỏi sự truy đuổi của Quân Vũ. Nếu muốn tìm người, trước tiên anh sẽ lật tung cả thành phố rồi mới đến vùng quê. Lưu Trạch Thần chu đáo sắp xếp hết thảy khiến An phải ngạc nhiên vì sự chu toàn của cậu.
Khi lập ra kế hoạch, cô chỉ nghĩ sẽ trốn ở đâu đó chẳng hạn như khu ổ chuột hay nhưng nơi tối ít người qua lại.
Chưa từng tính toán sẽ đến nơi vùng quê lẩn trốn. Chính vì vậy mà cô cảm thấy biết ơn cậu rất nhiều.
Bước vào ngôi nhà lá, một mùi ẩm mốc xộc lên mũi, tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ve-nha-thoi-/3619364/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.