"Tôi cần cậu giúp đỡ. Chỉ có cậu mới giúp được tôi. Nể tình chúng ta quen biết không lâu có thể giúp tôi được không ?"
An Nhiên dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lưu Trạch Thần khiến cậu nhớ đến quá khứ cũng có kỉ niệm giống như vậy.
Lưu Trạch Thần lạnh nhạt hỏi.
"Tôi sẽ được lợi ích gì chứ ?"
"Chỉ cần giúp tôi rời khỏi đây, cậu muốn gì tôi cũng đồng ý"
"Vậy hẹn hò với tôi đi ?!"
Lưu Trạch Thần đáp nhanh, nhìn An Nhiên đang ngơ người, đáy mắt có chút thất vọng.
Lưu Trạch Thần cười như không cười nói.
"Đùa thôi ! Không cần ngẩn người ra như vậy đâu"
An Nhiên "Ừm" một tiếng liền đi thẳng vào vấn đề chính.
"Kế hoạch tôi đã có rồi. Khi tôi thoát ra khỏi dinh thự Túc Bảo, cậu hãy ứng cứu tôi từ bên ngoài. Ở phía sau bức tường của khu rừng nhỏ. Được không ?"
"Được. Ba ngày sau sẽ có người chờ cậu ở đó. Nhưng mà...cậu có điện thoại không ?"
An Nhiên ngượng nghịu lắc đầu. Nếu Lưu Trạch Thần không hỏi thì cô cũng không nhớ bản thân còn chưa có nỗi một chiếc điện thoại. Không nhớ tới vì chẳng có ai để liên lạc nên không cần. Nghĩ tới đây cô cảm thấy hơi tủi thân.
Lưu Trạch Thần lấy trong túi quần một cây bút mực có khắc hình con hổ trên nắp bút đưa cho An Nhiên.
"Đây là vật bên người tôi. Đúng vào lúc nửa đêm của ba ngày sau, cậu phải thoát ra ngoài. Tìm người đội nón đen, trên nón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ve-nha-thoi-/3619359/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.