Chương trước
Chương sau
Một lượt lên hết 4 người đàn ông, đối với người phụ nữ như cô, cộng thêm bị bỏ thuốc, chắc chắn cô sẽ trụ không lâu nỗi.

Chỉ mong tiểu Từ nhanh chóng đem người tới.

" Cốc." âm thanh va chạm nặng nề vang lên giữa màn đêm thanh tỉnh. Đinh Đinh đã đập chiếc bình xịch dầu gội khô lên đầu của tên thứ nhất.

Tên đó tưởng như đã bị lủng đầu, bề ngoài chiếc bình đó được chế gạo bằng nhôm cứng. Phần đầu ngay não bộ là điểm yếu lớn nhất của con người.

Đau đớn đến mứng hắn chỉ còn biết rên.

" Má nó, đánh nó chết cho tao. Con khốn này."

" Ya..." câu nói của hắn ta vừa dứt, tên đàn em đã bị Đinh Đinh đá vang cái.

Chiếc giày nhọn trở thành vũ khí tốt nhất của cô hiện giờ. Dù là con gái và say rượu, cú đá của cô cũng có sức manh ghê gớm đối với bọn chúng.

Tuy nhiên, một cô gái dù mạnh mẽ đến đâu làm sao có thể chống chọi được với 4 người đạn ông.

Hai tay cầm hai chiếc giày cao gót liên tiếp đánh trả. Đôi chân trần bị xước vì chạy trên nền đất nhấp nhô, cơn đau liên tiếp thúc giục Đinh Đinh khiến cô miễn cưỡng có thể giữ lại được một chút ý thức.

Bỗng tóc bị ai đó nắm mạnh, cơ thể đang lao về phía trước bỗng chốc dừng lại, tóc bị giật mạnh, da đầu cũng trở nên tê buốt, cả người cô bị quăng về phía sau.

Trong lòng Đinh Đinh vang lên một tiếng - Nguy rồi!
Video Player is loading.This is a modal window.The media could not be loaded, either because the server or network failed or because the format is not supported.

VDO.AI
Một giây sau đó, một cái tát giáng xuống, Đinh Đinh lập tức nếm được vị máu tanh, đầu cô càng váng vất, trời đất quay cuồng, cô không nhìn rõ được người trước mặt nữa.

Đinh Đinh nổ đom đóm mắt, cô chỉ nhìn thấy một bóng người mờ ảo, nghe thấy người đó túm lấy cô, quát: "Con đàn bà thối tha, uống phải thuốc rồi mà còn đánh đấm ghê thế này. Xem mày còn làm được gì nữa không?"

Mắt Đinh Đinh đã không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa, nhưng những lời cô nói ra vẫn rất trôi chảy, giọng cô lạnh như băng: "Tạ Tranh và Đinh Ngọc sai mày tới đúng không? Hôm nay một là bọn mày giết tao, hai là đừng có động vào tao, nếu không, chỉ cần tao sống được tới ngày mai, tao đảm bảo sẽ khiến bọn mày sống không bằng chết, tao sẽ khiến cả nhà chúng mày đều không được yên thân......."

Nhưng sợ lần này cô không thể thoát được.

Đinh Đinh nói xong, cả bốn tên kia đều sững người.

Một trong số đó nói: "Con nhỏ này, mồm miệng cũng ghê gớm phiết đấy, đừng nghe lời nó, tuy nó giờ là diễn viên lớn, nhưng nó có thể làm gì được chúng ta chứ? Hôm nay cứ chơi nó cho sướng đi, chụp vài tấm hình khỏa thân, quay thêm vài cái video, có những thứ này, chẳng phải xong rồi sao, muốn nó làm gì thì nó cũng phải làm theo sao?”

Đinh Đinh cười lạnh, đây chính là thủ đoạn của Đinh Ngọc à, tuy có hơi lạc hậu, nhưng cũng đủ ngoan độc đấy, cô ta muốn cô không thể vùng dậy chứ gì.

Đinh Đinh lạnh lùng nói: "Đã nghe thấy Hắc thị bao giờ chưa?"

" Nghe rồi thì sao?"

" Đàn ông độc thân hoàng kim, danh xưng vọng tộc đó, chính là người đàn ông của tao."

" Haha, đại ca, con nhỏ này cũng biết kể chuyện cười đó nhỉ. Mẹ nó, sao mày không nói là tình nhân của Obama luôn đi.", một đám cười ồ lên xem cô như là con hề không hơn không kém.

Đầu óc Đinh Đinh trở nên mê man, cả người cô không còn chút sức lực nào nữa, cô thấy bóng dáng của ai đó, phía sau còn có rất nhiều người khác, cô cười, khóe miệng bị rách còn đọng lại vết máu, nụ cười của cô trong bóng tối không gì có thể dữ tợn hơn: "Nếu không tin, vậy, chúng mày.... có thể đi chết được rồi....đó..."

Một phút sau hàng loạt tiếng động vang lên, bốn tên thanh niên lần lượt ngã vật xuống. Bọn chúng chưa kịp khoảng mặt lại đã bị cảnh sát bắt lấy rồi đem đi.

Bóng dáng cao lớn của Hắc Thần xuất hiện trước mặt Đinh Đinh

Tay hắn cầm một khúc cây gỗ, hắn chạy nhanh tới, ôm lấy Đinh Đinh, thấy má cô sưng lên, khóe miệng bị rách, đầu váng vất: "Chẳng phải anh nói em ở đó, đợi anh tới đón hay sao? Sao em lại để mình biến thành cái bộ dạng ma không ra ma, quỷ không ra quỷ thế này?”

Trái tim đang căng lên từng hồi của Đinh Đinh rơi vào lòng Nhạc Thính Phong cuối cùng cũng chịu thả lỏng một chút, ý thức của cô giờ đã trở nên mơ hồ, cô lẩm bẩm nói: "Cũng may là anh đến...kịp, nếu không...."

" Chị...chị Đinh Đinh...hít...hít...em xin lỗi, em đến trễ...hít...chị không sao chứ...huhuhu..." Từ Hi vừa ân hận vừa lo lắng, khóc bù lu bù loa không ngừng.

Đinh Đinh vốn đau đầu sắp chịu không nổi, nay Từ Hi khóc chết khóc sống như vậy, cô lại càng thêm đau.

" Nín...cậu nín cho tôi, cậu là đàn ông trai tráng khóc lóc cái gì. Nhìn hắn xem...hắn có rớt giọt nước mắt nào đâu." Từng lời từng chữ nói ra gióng ngư tiếng muỗi kêu, không còn hơi sức nhưng vẫn đủ để trách móc người ôm mình.

Từ Hi lặp tức nhận cái liếc xéo hăm he của ai đó, không nói ra anh cũng biết là người nào. Lập tức không dám khóc hay sụt sịt nữa.

Đinh Đinh nhìn cậu bé này rất biết nghe lời, miễng cười mỉm cười một cái cuối cùng cũng yên tâm mà ngất đi.

Hắc Thần day cô:" Đinh nhi, Đinh nhi..."

Đinh Đinh không động đậy gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.