Giang Ly quỳ xuống, ngạc nhiên nhìn mặt tôi: “Cô…khóc à?”
Thừa lời, anh không nhìn thấy sao?
Ngữ khí của Giang Ly ôn hòa hơn một chút: “Cô khóc trông xinh hơn cười.”
Tôi ngước mắt nhìn khuôn mặt đang kề sát của anh ta, thật sự muốn đấm một cái cho anh ta lệch mặt.
Giang Ly đứng dậy rồi ngồi xuống sofa, tiện tay cầm một tờ giấy ăn đưa chotôi: “Da mặt dày như vậy cũng có thể khóc như thế này ai ức hiếp côvậy?”
Tôi nhận lấy tờ giấy, chỉ lau nước mắt không nói gì. Đúngvậy, vì sao tôi phải khóc, ai ức hiếp tôi? Chẳng có ai cả…còn nữa, ainói tôi mặt dày…
Giang Ly dựa vào ghế sofa, chẳng để ý chút nào,nói: “Có phải cô lại bỏ việc rồi không? Đây cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn mà, tôi nuôi cô.”
Tôi cảm thấy anh ta đang cười trên sự đau khổ của người khác, thế là tôi chẳng vui vẻ gì: “Ai cần anh nuôi!”
Giang Ly lại nói: “Ở bên ngoài bị bắt nạt, chạy về nhà phát hỏa với tôi, cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này.”
Tôi chán chẳng buồn để ý đến anh ta, đứng dậy chuẩn bị làm cơm, nhân tiện phân tán một chút sự chú ý.
Giang Ly: “Cô muốn làm gì?”
Tôi: “làm cơm.”
Giang Ly đột nhiên tóm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ngồi lại xuống sofa.
Lần này tôi thực sự tức giận rồi: “Anh làm gì vậy?”
Giang Ly thong thả đáp: “Tôi sợ cô đốt nhà bếp.”
“Giang Ly! Anh có thể vì tâm trạng không tốt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-theo-anh-ve-nha/2938262/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.