Sau bao nhiêu lần thử, cô đã thứ đến cái thứ mấy rồi cô cũng không để ý nữa. Bây giờ cô đang mặc một chiếc váy đuôi cá màu trắng ôm sát người, chiếc tôn lên hết đường cong của cô. Nhân viên vừa kém rèm anh thử nhìn lên xem thế nào liền bất ngờ nhìn cô không phản ứng. Cô hơi ngượng ngùng đi lại chỗ anh
-
- Trạc Thần, cái váy này cái thứ mười mấy rồi, em mệt lắm rồi !
- Lấy cái này, gói mấy cái còn lại giống cái này với mấy cái đã thử rồi đều gói lại cho tôi !
Cô liền hốt hoảng không tin vào tai mình. Mấy nhân viên kia nghe vậy liền mắt sáng lên gật đầu liền đi lấy túi gói để chuẩn bị gói lại đồ cho anh. Cô thấy vậy liền lại gần nói thì thầm vào tai anh
- Anh quá phô trương rồi ! Em đâu có mặc hết đâu chứ !
- Ở nhà cũng mặc vậy đi ! Đồ còn lại của em nên bỏ hết !
- Trạc Thần ! Đồ của em anh không được vứt đâu ! Còn đồ này em không mặc đâu!
- Hàn phu nhân! Em không mặc anh vẫn mua cho em !
Cô không biết nói gì nữa luôn, cô như bất lực thở dài nhìn anh. Anh không nói gì nhìn cô cười rồi nói tiếp
- Được rồi ! Đi thôi !
- Lại đi nữa hả ? Em vừa mới xuất viện mà ! Anh không thương bệnh nhân này sao?
- Anh có bất ngờ cho em ! Đi thôi !Anh cầm tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-minh-hen-ho-di/3619348/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.