Ngay sau khi Khải Tuấn đưa Lý Như Kì đi, cả thành phố S như bị bao trùm trong biển lửa.
Thiên Minh như điên loạn vừa tức giận, vừa lo lắng đi khắp nơi tìm Lý Như Kì và Khải Tuấn.
"Tiểu Kì, nếu bây giờ em chịu quay trở lại bên anh anh hứa sẽ không tức giận. Anh hứa đấy! Chỉ xin em mau về đi. " Thiên Minh đi tìm hai người họ suốt hơn một tuần không ngừng nghỉ. Vừa về đến nhà mới phát hiện, mọi ngóc ngách trong nhà đều mang theo hồi ức về cô.
Trên chiếc giường hai người từng ngủ, nó vẫn còn lưu lại hương thơm quen thuộc của cô.
Tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Cứ nhất định phải đi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn đã làm gì sai sao?
Nếu có sai, tại sao không nói? Cứ vậy ra đi để trừng phạt hắn sao?
Lúc Thiên Minh đang ngồi thẫn thờ suy nghĩ mông lung thì điện thoại reo. Thiên Minh uể oai cầm lấy chiên điện thoại rồi rúc đầu vào chiếc gối Lý Như Kì thường nằm hít sâu một hơi rồi mới bắt máy.
"Ai vậy? " Thiên Minh bỗng có cảm giác hồi hộp, tim đập thình thịch chờ đợi đầu dây bên kia lên tiếng. Nếu là vợ hắn thì sao? Thật sự như vậy thì thật tốt!
Nghĩ đến đây tim hắn đập càng kịch liệt, càng hồi hộp mong ngóng. Đầu dây bên kia vẫn thủy chung im lặng, không thấy một ai lên tiếng, không một tiếng nói, chỉ có những tiếng thở đều đều.
"Vợ! Là em đúng không? " Thiên Minh cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-hay-ben-anh-/3592030/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.