"Giờ chúng ta phải làm gì? " Lý Như Kì nhìn Thiên Minh bằng ánh mắt nghi ngờ, nói từ nãy đến giờ thật ra cô vẫn chưa hiểu í hắn là gì.
"Em cần tĩnh tâm, suy nghĩ thật kĩ xem mục tiêu của mình là gì! Mau ngồi xuống làm giống tôi đi. Bộ não cần được nghỉ ngơi, cơ thể cần thoải mái thì em mới ra được quyết định đúng đắn nhất!" Thiên Minh nói xong lập tực im lặng làm động tác ngồi thiền.
Lý Như Kì cũng học theo Thiên Minh ngồi xuống tấm thảm. Tâm phải tịnh, không được có những suy nghĩ linh tinh trong đầu. Tâm phải tịnh!!!!
Khi cô nhắm mắt, tâm tịnh nghĩa là gì? Nhắm mắt lại là bao chuyện trong quá khứ ùn ùn kéo đến. Tận mắt chứng kiến cái chết của cha mẹ mà không thể làm gì được, nó đã là một hố đen không đáy trong con người cô. Cô nhìn Thiên Minh bằng ánh mắt nghi ngờ.
Thiên Minh từ từ mở mắt ra nhùn Lý Như Kì, bình thản nói:
"Em mới gặp có chút chuyện như vậy thôi mà đã không thể chống đỡ nổi rồi. Vô dụng! " Thiên Minh trừng mắt lạnh lùng nhìn cô.
"Anh đã từng tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ mình chết thảm trong khi bản thân bất lực bao giờ chưa mà anh dám nói tôi, đừng quá đề cao bản thân! " cô trừng mắt tức giận nhìn Thiên Minh rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng.
Cô đã trải qua hai mươi tư năm hạnh phúc, cuộc sống màu hồng.... Rồi bỗng một ngày cô phát hiện ra, trên đời này chẳng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-hay-ben-anh-/3592001/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.