Thiên Minh ra ngoài được một lúc thì Lý Như Kì cũng đi ra.
Thôi được rồi! Cô phải bình tĩnh. Thứ quan trọng nhất bây giờ là cô phải báo thù cho cha mẹ..... Cô phải nhịn.
Cô mặc kệ người đời nói hắn ta thế nào, cô chưa từng tận mắt nhìn thấy. Nhưng cô cần thử tin tưởng hắn một lần, tin tưởng hắn có thể giúp cô.
"Được rồi! Anh tên gì? " Lý Như Kì hít một hơi rồi thoải mái nói.
"Thiên Minh! Mà em xem có ai như em không, em ở cùng tôi chính xác là 35 tiếng, đến tên tôi là gì mà em cũng không biết. Đùa tôi à! " Thiên Minh bất mãn ngồi xuống ghế sô-pha vắt chéo chân lên tiếng.
"Anh có nói đâu mà tôi biết.... Anh làm như biết hết về tôi không bằng"
"Lý Như Kì, 22 tuổi. Cha là Lý Vĩnh, mẹ là Trương Nhàn, ông ngoại Lý Khâm. Cha em khi kết hôn với mẹ em xong liền đưa gia đình nhỏ của mình đến một trang trại nhỏ ở thành phố A sinh sống, trước giờ không màng đến danh vọng. Năm em 18 tuổi đỗ tốt nghiệp và học ngành quản trị kinh doanh do ông nội em sắp đặt. Vì không thích học ngành này nên em đã lén học ngành tâm lí học cách đây không lâu. Còn nữa chắc em không biết, Lý Viễn thực chất không phải con ruột của ông nội em. Ông ta do ông em nói chính xác là 'nhặt' về nuôi! nhưng sau một thời gian sống chung, ông nội em phát hiện ra Lý Viễn là một người có tham vọng lớn và bất chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-hay-ben-anh-/3592000/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.