“Mẹ ruột,Khải Hàn về rồi”
“Vậy à”
Phong Hàn cứ tưởng cô phản ứng ngạc nhiên lắm chứ, nhưng cô chỉ nói hai từ đầy hờ hững.
Chắc lòng cô bây giờ đau lắm, đau đến mức không thể nói gì hơn.
“Anh xin lỗi”
“Không sao, em ổn mà”
Lại là câu em ổn mà khiến bao nhiêu người đàn ông phải điêu đứng. Cô càng nói vậy lỗi lầm của anh càng lớn.
Còn tệ hơn là những lời trách móc và những cái tát. Anh phải làm gì, tâm trí rối như tơ nhện loạn cả lên.
Tuệ Liên dường như hiểu, anh cũng không thoải mái gì, khẽ cười trong nước mắt.
“Anh không cần bận tâm đến em đâu, tình mẫu tử thiêng liêng lắm đấy. Cho dù chuyện như thế nào cũng đừng chia cắt họ”
“Nhưng mà....”
“Bíp”
Cô không chịu đựng được nữa, nhanh chóng ngắt máy không cho anh kịp nói thêm câu nào.
Cô sợ nghe anh nói thêm, cô sẽ hét lên khi hạnh phúc cuối cùng cũng vụt khỏi tầm tay.
Cô đã từng nghĩ đến chuyện này nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy? Yêu người đã có con sớm muộn gì cũng trở thành tiểu tam, mang nhiều gièm pha.
Kết thúc sớm cũng tốt, ít ra không gây nhiều tổn thương thời gian sẽ dễ dàng xóa nhòa vết thương.
Tuệ Liên ngồi thu người vào một góc nước mắt dần dần chảy dọc gò má ửng đỏ. Căn phòng chìm hẳn trong bóng tối,trong nổi tuyệt vọng.
“Ting...ting”
Tiếng chuông một lần nữa vang lên cô vội bắt máy nhưng đó không phải cuộc gọi từ Phong Hàn mà là cuộc gọi từ Trần phu nhân.
Cô nhanh chóng lau nước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854940/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.