“Mẹ ruột”
Hai cha con song Hàn trố mắt sửng sốt nhìn. Bà cảm thấy hơi khó xử khi đã nói dối mẹ ruột Khải Hàn đã chết.
“Chuyện này là sao? Chẳng phải mẹ nói cô ta đã chết sao bây giờ còn...”
Phong Hàn không thể giữ bình tĩnh được, ngồi xuống, mặt rất hoảng, cố hỏi. Khải Hàn lặng người hai hàng nước mắt lăn tăn rơi.
“Mẹ ruột của con còn sống? Sao không đến tìm con”
Bà định chuyến về nước sẽ gắng kết ba mẹ Khải Hàn đến với nhau vì hạnh phúc của nhóc con.
Bây giờ mọi chuyện đi lệch hướng hoàn toàn, anh đã có người để yêu. Với tính cách của anh vốn đã căm thù phụ nữ, sẽ không tha thứ cho người con gái khốn khổ ấy.
“Mẹ xin lỗi đã giấu hai đứa con"
Biết nói gì hơn bằng câu xin lỗi vô dụng mà người ta thường dùng.
“Rốt cuộc mọi chuyện ra sao? Cô ta là ai? Và đang ở đâu?”
Không gian bỗng trầm lắng đến u ám với những câu tra khảo khó mà trả lời từ Phong Hàn.
Bà nhắm mắt rồi mở to, nghĩ về chuyện cũ mà kể lại.
“Tất cả mọi chuyện là như vậy. Khải Hàn có một đứa em gái song sinh nhưng đã không qua khỏi. Mẹ không biết vì sao con bé lại bỏ đi”
Qua câu chuyện bà kể anh không biết tâm trạng của mình bây giờ ra sao? Vui, buồn hận hay thương cô ta.
Nếu anh chấp nhận thì Tuệ Liên sẽ thế nào? Hà Phong đang bệnh nặng không biết có qua khỏi được không?
Bây giờ ở thành phố này cô cũng chỉ có mỗi anh làm chỗ dựa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854939/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.