Thanh Nhi khóc còn có Đình An vỗ về, Hà Phong khóc chỉ có thể tự an ủi mình.
Y đứng lên, tay gạc ngang hai dòng nước mắt, cứ thế mà bước đi.
“Cậu ấy không biết tôi đến tìm cô đâu?Hà Phong còn ở nhà tôi hay cô đến gặp cậu ấy đi”.
Đình An đỡ Thanh Nhi đứng lên, cô khẽ gật đầu, cô thật sự rất muốn gặp mặt Hà Phong.
Ngồi phía ghế sau, cô thẩn thờ nhìn qua khung cửa. Nhìn nơi đâu cũng thấy bóng dáng của y.
Chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ được gặp y, cảm giác lúc này thật khó chịu. Gặp được rồi thì sao? Hà Phong có chịu tha thứ và chấp nhận cô không? Khi gặp mới biết được.
Suy nghĩ chẳng bao nhiêu thì đã đến nơi, Đình An để cô trước chung cư còn mình đi đổ xe.
Vì quá nóng lòng cô không chờ mà đi trước, đứng ở ngưỡng cửa mặc dù rất muốn vào nhưng có gì đó cản lại.
Đình An đi lên thấy cô đứng chần ngần, mắt nhìn vào cánh cửa tỉnh lặng, bước thêm một bước hỏi.
“Cô vẫn không đủ can đảm đối mặt với Hà Phong à”
“Tôi không biết, hình như Hà Phong không có ở trong”
“Làm gì có, để tôi mở cửa thử xem”
Cánh cửa dần mở ra, khoảng không gian trước mặt là mặt tường trắng ngà. Thanh Nhi hụt hẫng vô cùng, hai hàng nước mắt tuôn rơi bỏ chạy.
“Thanh Nhi, chắc”
Đình An cũng không ngờ Hà Phong một lần nữa trốn tránh. Lần này anh không nên đuổi theo, cô cần một khoảng không gian yên tĩnh.
Thanh Nhi ôm mặt chạy đi, chân mệt lã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854924/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.