Nói chuyện với Đình An, Thanh Nhi nhận ra rằng chết vì người mình yêu là một quyết định ngu ngốc.
Mạng sống là ba mẹ ban tặng nếu có chết cũng chết vì họ. Nghĩ lại cô phì cười, đặt tay lên trán chế giễu bản thân.
“Thanh Nhi, định nghĩa tình yêu của thật điên rồ”
Cuộc trò chuyện yên lặng hòa vào không gian đơn điệu. Bóng dáng hai người mờ ảo qua ánh đèn đường.
Mọi nỗi lòng đã được giải tỏa, cô gục đầu vào vai Đình An thiếp đi. Những giọt lệ vẫn còn lắng đọng trên mi.
Anh đưa tay, hất nhẹ lệ trên mi cô bám vào ngón trỏ cười nhạt.
“Đã yêu sao lại muốn tổn thương nhau, tình yêu bây giờ thật lãng xẹt”
Sợ cô thức dậy lại nhớ đến Hà Phong, Đình An bòng cô lên xe trở về nhà. Địa chỉ được một người bạn gửi qua.
Về đến nhà xe thắng mạnh làm cô thức giấc, thoáng giật mình nhìn xung quanh.
Giọng hơi khàn nhìn thấy Đình An hỏi: “Anh đưa tôi về, tại sao lại biết địa chỉ”
Chuyện như thế này đối với cô là một ngạc nhiên lớn. Cô đâu phải người nổi tiếng mà mới gặp đã biết địa chỉ.
Nhìn bộ mặt ngây ngô, Đình An chẳng thèm giải thích, bước xuống mở cửa.
“Sao cũng đừng quan tâm, tôi đưa cô đến đây thôi. Bước vào nhà, thay đồ tắm rửa giao lại cho cô”
Nhìn anh ngay lúc này đúng thực sự gian manh, hai chữ lưu manh hiện rõ trên mặt.
Cô ngẩn mặt đi vào nhà, quay lại hếch mũi trước mắt anh mới vào nhà hẳn.
Đình An nhìn theo mà lòng hơi nhói, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854920/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.