"Em có đau không, anh xin lỗi"
Trước sự chân thành từ tận sâu trong Lăng Thần, anh đã hoàn thành được nhiệm vụ.
An Lạc vẫn chưa nguôi nhưng lời đã nói không thể không thể nuốt lời.
Cô đồng ý cho anh vào nhà nhưng với điều kiện thoa thuốc cho mình.
Nhìn những vết bầm do chị mình gây ra cho cô anh lại thấy xót xa. Giá như mình đủ bản lĩnh để giải quyết tốt cho cả hai bên.
Anh ngừng tay, nắm chặt tay cô vuốt nhẹ: "Anh xin lỗi vì mình quá nhu nhược, để em phải chịu khổ rồi".
"Thay vì phải xin lỗi sao anh không dừng lại việc làm em tổn thương"
An Lạc rụt tay đứng dậy: "Nhiệm vụ của anh xong rồi đó về đi"
"Đến bây em vẫn chưa tha lỗi cho anh sao"
"Anh cho tôi hỏi, ly nước đổ đi có lấy lại được không? Một khi đã mất lòng tin, cho dù anh có nói gì, cũng không cứu vãn được. Cuộc hôn nhân của chúng ta coi như hủy"
Những lời nói vô tình như nhát dao cứa từng nhát vào tim. Anh lặng câm, tay nắm chặt chớp chớp mắt.
"Nếu điều đó làm em thấy vui thì anh chấp nhận"
Làn môi mỉm cười anh quay lưng bước ra ngoài, cô chỉ muốn được anh quan tâm hơn thôi.
Ai lại vui khi rờ xa người mình yêu chứ, là anh ngốc hay lòng tự trọng của anh lớn.
Cô nhìn theo hai hàng nước mắt tuôn rơi lã chã. Chỉ cần anh quay lại sẽ hiểu được cô muốn gì.
Nhưng không, anh cứ bước đi mà không cần nhìn lại để biết cô cần anh hay không.
"Khoan đã"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854907/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.