Lăng Thần lưng tựa vào vách, lấp ló nhìn vẻ mặt đầy hạnh phúc của An Lạc, khẽ cười rồi nhanh chóng vụt tắt.
"Cô ấy còn cả tương lai ở phía trước, mình không nên làm gián đoạn"
Anh bước đi nhưng lòng đầy luyến tiếc, chỉ cần ngoảnh mặt lại sẽ tìm thấy nhau. Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, khung cảnh trắng xóa phù hợp với tâm trạng của anh lúc này.
Ngọn gió đìu hiu thổi, não nề, mang nổi muộn phiền không hóa giải được.
Đi được một lúc dừng lại trước cửa hàng tiện lợi. Mục đích ban đầu đã đến, anh nhẹ nhàng bước vào trong.
Chần chừ một lúc mới xác định được vị trí cần đến, gian hàng đồ uống.
Có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng anh chỉ chọn một thức uống không quá nổi bật socola. Tất cả chỉ đơn giản An Lạc thích nó.
Cầm chai socola mà lòng nghẹn lại mi mắt cong vuốt chớp nhẹ ứ nước.
"Vị của mày làm tao say đắm"
Anh cười, nụ cười chất chứa nổi buồn quay lưng, sững sờ đứng lặng.
"An Lạc"
"Vẫn còn nhớ đến sự tồn tại của tôi sao?"
Cô đứng khoanh tay trước mắt anh, mặt ngẩn cao hàng mi chớp chớp nhếch môi.
"Xem anh trốn như thế nào?"
Anh ngỡ ngàng lắp bắp: "Sao...sao cô biết tôi ở..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854894/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.