"Nhiêu đây cũng đủ để trị tôi lăn nhăng của baba rồi"
Mách Tú Vy xong nó cầm điện thoại bỏ vào túi trở lại với vấn đề trước mắt. Nó xoay người ngồi bên cạnh Hứa Thiên thủ thỉ.
"Tôi nói cho cậu nghe nhá, bây giờ cậu nói mẹ cậu tới đây nói rõ mọi chuyện biết đâu mama tôi rộng lòng chấp nhận"
Hứa Thiên lạnh lùng giữ khoảng cách với nó, chất giọng lạnh dần.
"Tôi không cần, gia đình tôi rất hạnh phúc, tôi chỉ muốn ba mình được sống để nhận lấy quả báo vì tội ruồng bỏ mẹ con tôi"
Gia Minh tiếp tục nói nhỏ nhẹ: " Cảm ơn cậu nhá, xin lỗi bây giờ baba đã đi phượt cùng mama nên chắc cậu không nhìn thấy ba mình được rồi"
Gương mặt lạnh chuyển sang ngơ ngác, Hứa Thiên nhìn vào ô cửa phòng cấp cứu.
"Chẳng lẽ mẹ cậu cũng bị cậu tôi, cho người đánh đến tình trạng nguy kịch ở phòng cấp cứu"
"..."
"Cậu bị điên à? Người trong phòng cấp cứu là cậu Thiên Vũ của tôi. Nếu cậu hận ba tôi thì đừng trù mama tôi bị đánh nhập viện chứ"
"Người trong đó không phải ba của hai người mà là cậu. Ôi không nhầm mất tiêu rồi"Vỗ trán.
Bây giờ chúng mới nhận ra cuộc nói chuyện không ăn nhập gì với nhau. Mọi chuyện sáng tỏ, Gia Minh và Ninh An càng ngỡ ngàng hơn.
Đối với Ninh An chắc là một cú sốc lớn khi tình yêu đầu đời chớm nở đã bị vùi dập vì có quan hệ họ hàng với nhau.
Cả ba chỉ biết nhìn nhau rồi thở dài, gặp nhau biết nhau trong hoàn cảnh này thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854868/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.