Khó khăn lắm Tú Vy mới thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ mình.
Cô nấp ở một góc lén lút gọi cho Trường Niên để thông báo tình hình nhưng hắn không nghe máy.
Ở ngữ cảnh khác, vừa về nhà là Trường Niên chui vào nhà tắm ngay.
Hắn phải vệ sinh thân thể thơm tho trở lại phong thái lãnh băng của ngày xưa như thế cô mới thích.
Hắn vừa tắm vừa ca hát điện thoại lại bỏ ở ngoài nên không nghe thấy tiếng chuông đổ.
Với lại hắn rất ghét ai làm phiền mình khi đang tắm.
Tắm xong hắn bước ra với chiếc khăn trắng quấn quanh hông. Cơ bắp rắn rỏi còn đọng vài giọt nước dưới những đường lằng chảy dần xuống thấm vào khăn.
Hắn ngồi xuống giường chống tay ra sau thở phào một cách thoải mái.
Đầu ngước ra sau nhìn qua khung cửa kính thông với phòng của Tú Vy.
Hắn chợt nhớ ra rằng nãy giờ cô vẫn chưa đến nên gọi xe thử.
Vừa cầm lên Tú Vy cũng vừa gọi đến hắn mỉm cười: "Mới xa một chút đã thấy nhớ rồi chứ gì"
Hắn nằm xuống đặt điện thoại bên tai chuẩn bị một giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào nhất:
"Nhớ ông xã, sao không đến, còn bày đặt gọi điện nữa chứ"
Bên kia đầu dây thì không nhỏ nhẹ như hắn hét ầm trong tuyệt vọng: "Trường Niên cứu em với, em bị..."
Hắn hốt hoảng: "Bà xã đừng sợ, anh tới ngay đây"
"Này...anh đừng qua đây này này" Cô hét trong tuyệt vọng nhưng hắn đã cúp máy.
Cô vỗ trán không biết hắn định làm gì hắn mà đến đây thế nào mẹ cô cũng giam hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854826/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.