Nghe thấy tiếng nói đằng sau lưng Đại Từ bừng tỉnh thoát khỏi cơn đau đưa tay lau đi những giọt lệ bi thương. Anh quay lại nhưng không thấy ai ánh mắt cuối xuống đứng dưới anh là hai đứa trẻ, chủ nhân của lời nói đó không ai khác ngoài Tiểu Khang.
Trên tay nó cầm một chiếc vali tay còn lại đưa miếng khăn giấy trước bụng của anh chớp mắt đồng cảm. Anh ngơ ngác không biết chúng xuất hiện như thế nào nhưng chúng quá đáng yêu mỉm cười ngồi xuống xoa đầu Tiểu Khang nhẹ nhàng hỏi.
- Hai cháu theo ai đến đây chữa bệnh vậy?
- Đó là con của tiểu thư Tú Vy ạ.
Chúng chưa kịp trả lời Từ Lâm từ đâu chạy tới mồ hôi chảy đầm đìa trên gương mặt hớt hải trả lời câu hỏi của Đại Từ. Tiểu Khang cau mày tỏ ra không hài lòng khi có người cắt ngang lạnh giọng.
- Chú Từ Lâm, con kêu chú trả lời sao?
Nó nhìn Từ Lâm bằng đôi mắt sắc lạnh như muốn nuốt chửng anh. Cả người Từ Lâm bỗng chốc run lên, mặt tái xanh trước ánh mắt giết người đó. Do tiếp xúc vài lần thấy nó khá tinh nghịch và đáo để anh cứ tưởng nó là một đứa trẻ hoạt bát dễ gần nhưng không ngờ bây giờ anh đã chứng kiến cặp mắt đáng sợ ấy. Mồ hôi chảy nhiều càng nhiều thêm anh rụt người câm nín không dám nhìn ngoan ngoãn.
- Chú xin lỗi.
Đại Từ không còn cười nữa mặt trầm lại nắm lấy cổ tay của nó bắt mạch. Anh nhắm mắt một lát chân mày nhíu lại rồi thả lỏng cơ mặt mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854803/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.