Sau một hồi bấn loạn ngẩn ngơ vết thương lại tiếp tục chảy máu. Bây giờ hắn mới cảm thấy đau và nhức nhối, Tú Vy lo lắng đặt ly rượu vẫn chưa uống cạn trên ghế ngồi xuống xem thử. Cô từ từ gỡ những sợi vải dính vào khe hở của vết thương, ánh mắt tối sầm. Hắn khẽ nhíu mày mồ hôi bắt đầu rơi xuống, gương mặt tái nhợt, làn môi hồng tím đi. Nhìn sơ qua ánh mắt cô đen lại.
- Con dao này có độc.
- Cái gì? Sao có thể đó là con dao của Trường Niên.
Hoắc Cẩm nghe nói trong dao có độc cố gắng ngồi thẳng dậy sững sốt.
- Không phải loại độc bình thường, loại độc này không làm con người chết ngay và chỗ bị thương sẽ lành nhưng phần thịt sẽ thối rửa khi nào ăn sâu đến nội tạng sẽ chết ngay lập tức.
Mặt cô đen như than từ từ phân tích quay sang cha mình.
- Cha giúp con xử lý ở đây, con sẽ đưa Trường Niên tới đảo Tamania để trị thương.
- Được rồi, ở đây cứ giao cho cha.
Hắn không còn ý thức được gì nữa chìm vào cơn mê man, nghiêng đầu gục vào bờ vai nhỏ của cô thiếp đi. Cô không ngờ trong dao hắn lại có độc, đó là độc mà hắn đã bỏ vào hay là có người đã đứng đằng sau làm chuyện này. Không nghĩ đến vấn đề đó nữa việc đầu tiên là phải đưa hắn chữa trị trước.
Tú Vy nắm lấy tay hắn đỡ dậy đặt trên lưng mình xóc nhẹ ngay ngắn cõng đi. Trong cơn mê hắn không ngừng nhắc đến tên cô trong hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854795/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.