Cô không tin hắn đã quyết định cầu hôn trong hoàn cảnh này.
Cô phải làm sao đây? Uống hay không? Có nên nói cho hắn biết cô đã biết hết tất cả mọi chuyện và tự quyết định cái chết cho mình.
Cô đưa đôi mắt rỗng tuếch nhìn hắn như muốn hỏi tại sao hắn lại làm như vậy.
Hắn cũng nhìn cô, nhưng bằng đôi mắt đa sầu đa cảm, tay đưa lên xoa xoa bờ má không còn hồng hào mà là một màu trắng bệch chỉ cười trong nước mắt chứ không nói gì.
Bây giờ hắn mới để ý đến ly sữa cười nhạt ngõ lời.
“Em có biết tại sao anh lại cầu hôn trong ngữ cảnh này không?”
Đương nhiên là cô không biết rồi cô đang định hỏi hắn mà, nếu hắn đã hỏi thì cô lắc đầu.
“Bởi vì dù em ở đâu vẫn mãi thuộc về Lý Trường Niên này”
Cũng may không như cô nghĩ, hắn không có ý định cùng chết với mình, cô nắm lấy bàn tay trên mặt, áp sát vào hơn mỉm cười đáp lại.
“Em sẽ mãi thuộc về anh, tổng tài vô liêm sỉ của em”
Hắn không kìm chế nổi nữa rồi, đứng lên hôn cô say đắm, một nụ hôn đẫm nước mắt chắc có lẽ đây là nụ hôn cuối cùng.
Hôm nay có nhiều thứ cuối cùng quá nhỉ? Ngày cuối cùng hắn cảm thấy hạnh phúc. Ngày cuối hắn được ôm những người mình yêu thương.
Hai đôi môi tạm biệt nhau từ đây, đôi mắt nhìn nhau cùng chung một nỗi đau.
Cả hai chạm trán vào nhau nhắm mắt cảm nhận.
“Trường Niên dù em có ở đâu vẫn mãi yêu anh hãy sống tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854780/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.