Trên đường trở về trái tim hắn như vỡ vụn khi nghĩ đến chuyện mà sắp phải làm. Nếu chết có thể giải quyết tất cả mọi chuyện hắn nguyện chết nhưng hắn chết mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn, làm sao mà hắn có thể nhẫn tâm giết người mình yêu chứ. Cuộc đời thật trớ trêu yêu hận song song không thể nào tránh khỏi trong thế giới ngầm.
Về đến nhà hắn không đủ dũng khí để đối mặt với người ở bên trong đứng ngoài vườn thẩn thờ đôi chân nặng trĩu không nâng lên được bên trong có tiếng nói ngọt ngào vọng ra.
- Trường Niên anh về rồi sao không vào nhà đứng ngoài đó làm gì?
Giọng nói trầm ấm làm trái tim hắn thổn thức bừng tỉnh ra khỏi cơn hỗn loạn. Ánh mắt đưa về phía trước lưng trong tạo thành màn nước mỏng chớp mắt tránh nó trào ra ngoài, khóe môi mấp máy cong lên rồi hạ xuống nhanh chóng, đôi chân cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều bước về phía trước dang rộng vòng tay quỳ gối ôm lấy Tú Vy đang ngồi trên chiếc xe lăn đứng trước cửa đón mình với một nụ cười trên môi thì thầm to nhỏ.
- Tú Vy anh yêu rất nhiều.
Để đáp lại tình cảm của Trường Niên cô cũng ôm lấy anh hai mắt nhắm tít mỉm cười hạnh phúc.
- Em cũng yêu anh, đừng vì em mà phải chịu đau khổ.
" Những lời nói đó là sao,có phải em đã linh cảm được chuyện anh sắp làm phải không" Nghe những lời kì lạ từ Tú Vy, Trường Niên mở to mắt thất thần lo sợ ôm tay ôm chặt hơn đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854772/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.