Hắn chưa kịp nhớ ra hắn đã ngất đi vì cơn đau đầu tái phát. Hoắc Cẩm đã mời bác sĩ đến tận văn phòng để kiểm tra cho hắn sau khi tiêm cho hắn một mũi thuốc an thần hắn đã ngủ thiếp đi. Kí ức sắp hiện ra lại đi sâu vào trong chiếc tủ chứa đựng những kí ức bị bỏ quên trong tiềm thức của hắn. Hoắc Cẩm đưa bác sĩ ra ngoài để cho hắn nghỉ ngơi. Cơn mê đã qua đi hắn dần dần tỉnh lại không còn nhớ những gì đã hiện ra trong đầu mình. Hắn ngồi dậy dựa lưng vào ghế hít thở đều xoa nhẹ thái dương cơn đau đầu cũng bớt đi, hắn đặt tay lên trên trán nới lỏng chiếc cà vạt nhắm mắt một lát trong đầu hắn trống rỗng, chỉ mấy giây hắn mở mắt lên, Hoắc Cẩm bước vào thấy hắn thần người ra , không muốn làm phiền chào tạm biệt rồi bước ra ngoài đóng cửa lại. Một lát sau lại có tiếng gõ cửa hắn mệt mỏi nói nhỏ.
- Hoắc Cẩm, anh lại quên cái gì à.
- Là tôi không phải cậu ta.
Tiểu Anh mở cửa đi vào nhìn hắn lo lắng vội vã chạy lại.
- Lão đại, anh không sao chứ?
- Tôi không sao, có chuyện gì không?
- Tôi biết được tên đã cứu anh là một nữ sát thủ của tổ chức Hắc Nhi.
- Là họ sao?
Hắn mệt mỏi nghe Tiểu Anh nói ngước mặt lên ngạc nhiên hỏi lại. Hắn không ngờ người đó lại là người mà hắn đã loại trừ. Hắn càng không hiểu tại sao tổ chức Hắc Nhi lại ra mặt chỉ để cứu hắn.
- Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854701/chuong-57.html