Hai người về tới Vương gia cũng đã sang giờ chiều.
Vương Huệ là người chạy ra nhanh nhất, mẹ chồng phu nhân chép miệng. Hai cái đứa này suýt nữa làm đám người giúp việc trong nhà đánh nhau to chỉ vì ván cá cược xem đại thiếu gia có mang cô vợ hiền về không. Sau cùng dù là bên nào cũng bị Vương Huệ phu nhân tịch thu hết tài sản cá cược cho nên sắc mặt của họ bây giờ vô cùng thê thảm.
- Mẹ, con về rồi ạ!
Diệp Chi cố tỏ ra thân mật tới bên Vương Huệ nhưng trong lòng thì run chết đi được. Dù sao cũng là mẹ chồng chưa bao giờ lớn tiếng với cô như vậy, biết là mẹ giận còn về nhà muộn nữa. Lúc liếc liếc qua Hải Khánh, anh lười biếng còn chẳng nhìn mẹ một cái.
- Được rồi. Xem như bà già này chả quản được hai người.
- Mẹ đừng suy nghĩ như vậy mà, chỉ là...
Diệp Chi đá lông nheo cho Hải Khánh, nãy giờ anh tự biến mình thành người thừa lúc này bất quá mới lên tiếng.
- Diệp Nhi mệt rồi, mẹ chưa cho cô ấy vào?
- Được rồi vì Diệp Chi mẹ mới bỏ qua đấy. Quản gia, sao bà đứng đơ ra đấy? Mau đi chuẩn bị đồ uống đi.
- Vâng tôi đi sai người làm ngay.
Vương Huệ khẽ hừ một cái, lia mắt cảnh báo mấy người giúp việc còn đứng đơ ra đấy chưa đi làm việc. Nhìn cái gì mà đơ hết ra thế, bà biết con dâu bà xinh đẹp rồi nhưng đâu cần lũ người đó dán mắt vào như vậy? Phía sau Hải Khánh cười khẽ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-khoc/386/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.