- Đại tỷ! Là mẹ bảo đệ mang bữa trưa tới cho tỷ. 
Diệp Chi nhìn lướt qua nhưng không thèm đả động. 
Mẹ cậu nhóc là đầu bếp nấu ăn lại hiểu cô hay bị dạ dày nên thi thoảng bảo con trai mang tới cho cô. Cũng gần một tháng Hiểu Khang mới gặp cô. 
- Này, tỷ mau ăn đi, đệ vào lớp. 
Bỗng Diệp Chi lại òa khóc, khóe miệng cậu nhóc giật giật. 
- Nín đi, đệ ở lại là được chứ gì? 
Diệp Chi không những không nín mà ngược lại còn khóc to hơn, Hiểu Khang bối rối, phải có gì đó ức uất tỷ tỷ của cậu mới bỏ lòng tự tôn cao ngất ngưởng thế này mà khóc bù lu bù loa lên. 
- Nín đi. Là ai ức hiếp tỷ? 
Hiểu Khang thừa biết người đó là ai chỉ to miệng thôi chứ đâu dám đòi công bằng. 
Tỷ tỷ, đừng trách đệ. Đệ còn ba mẹ già, vợ chưa cưới, gái chưa chơi hết sao dám muốn chết. 
Diệp Chi nín thật, đưa tay lau nước mắt ướt nhèm, đôi má bầu bĩnh ửng đỏ tôn lên đôi mắt long lanh mít ướt. 
- Vương Hải Khánh. 
Biết ngay mà, Hiểu Khang không sớm đi trầu diêm vương thì sớm bị giảm tuổi thọ. 
- Sao nữa? 
- Hắn ta...quá đáng! Vứt hết giày cao gót của chị đi, còn cấm chị gấp giày màu, bỏ hết mấy bộ đồ chị thích,..nữa....còn bỏ chị ở nhà một mình giữa đêm...có..hức...có ma! 
Diệp Chi bật khóc, Hiểu Khang đồng cảm vỗ vai an ủi chốt lại thì hóa ra Diệp Chi vì mấy thứ tưởng tượng linh tinh mà sợ hãi. 
- Được rồi, làm gì có ma cơ chứ! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-khoc/369/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.