Mới sáng sớm tệ nhất trên đời là nghĩ ngay đến thứ mình ghét, hệ quả là cả ngày sẽ vô cùng phiền toái và Diệp Chi chính là đang ở trong tình trạng đó.
Bước ra khỏi phòng tắm, chiếc khăn bông quấn qua loa để bờ vai trắng ngần còn thơm mùi sữa tắm, khuôn mặt bí xị liếc nhìn cái đồng hồ chậm chạp, cô chính là đang căn giờ muộn nhất để vác mặt bước xuống kia.
Liếc nhìn chiếc tủ giầy đa dạng vô cùng nhưng chúng đáng bị bỏ sọt rác vì hoàn toàn bệt, có duy nhất đôi giày cao gót hôm qua đã bị tên vũ phu vứt đi.
Vương Hải Khánh!
Cái tên này cô khắc ngàn lần trong sổ đen.
7 giờ!
Diệp Chi ung dung bước xuống dưới nhà, khuôn mặt vừa giãn ra chốc lát thì bỗng tối sầm lại.
Thỏ có giãy tới thế nào cũng đừng mong thoát khỏi miệng sói chính là hoàn cảnh lúc này.
Vương Hải Khánh nhàn nhã tựa người bên ghế sofa đỏ, miệng nhấp tách cafe còn bốc hơi nghi ngút, thấy cô anh rõ ràng cố tình đợi,
- Vẫn đi học muộn?
Cô thật muốn tút đôi giày phiền toái dưới chân mà cho vào miệng anh nhưng chỉ là suy nghĩ, vẻ ngoài khuôn mặt Diệp Chi tỉnh bơ vờ lách qua người anh đến tủ lạnh lấy vài cái bánh xốp bơ bỏ vào cặp rồi lại lướt qua anh bước thẳng.
- Cái này, tôi coi như em đánh dấu chủ quyền.
Anh huơ huơ bắp tay băng vải trắng, Diệp Chi ra tới ngoài thì khuôn mặt đã biến sắc, cắn môi bất mãn. Chiếc nhẫn trên tay này cô thực muốn vứt đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-khoc/367/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.