Tầm 30 phút sau cô mới thoát khỏi hắn mà bước ra khỏi phòng hắn quên cả chiếc bụng đang đói meo của mình. Tên này đứng là điên thật rồi, lúc nãy ở trong hắn hết nói mấy lời sến xúa lại cứ khua tay sờ vào mặt vào tay cô, cứ như một tên biến thái thật ấy. Nhưng mà không hiểu tại sao cô lại cảm thấy có chut ấm áp trong lòng. Nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bang đầu, vuốt vuốt lại phần tóc và góc áo hơi nhăng của mình cô ngẩng đầu quay lại vẻ mặt bình tĩnh mà bước xuống phòng làm việc.
Cửa phòng vừa mở ra, một đám người đã lao vào cô mà truy hỏi gắt gao.
" Quý Đình Đình cô với chủ tịch có quan hệ gì vậy? "
" Đúng đó "
" Kể cho chúng tôi nghe với "
" À thật ra là không có gì đâu, tôi kể với các cô nè "cô nhìn nhìn mọi người rồi nói " Thật ra tôi là chủ nợ của chủ tịch nên ngài ấy mới kêu tôi lên để trả nợ thôi."
" Cô cứ đùa tôi đây không tin đâu "
" Chủ tịch giàu như vậy lại đi mượn tiền cô? "
"Thật ra chuyện nợ nần này giống như một câu truyện cẩu huyết vậy, rất khó hiểu nên các cô biết vậy là được rồi " Cô giả vờ đưa mắt hướng về phía xa xăm, tay đặt trước ngực tỏ vẻ thê lương.
" Xì" mọi người xì một tiếng..
" Đang trong giờ làm việc các người nhiều chuyện gì vậy hả! " Giọng nói của hắn lại vang lên khiến mọi người sợ hãi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-doi-anh/776278/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.