" Đường cùng rồi!" cô nhìn bức tường cao trước mặt mà hốt hoảng nói với hắn " Chúng mà đuổi tới thì chúng ta sẽ chết mất"
" Xin lỗi đã kéo em vào việc này" hắn cuối đầu xuống không nhìn cô, còn cô lại không thể hiểu hắn tại sao lại ra bộ dạng này trông rất tội nghiệp.
" Anh mau trèo qua bức tường này đi, tôi không phải là người chúng cần tìm nên chắc sẽ không làm gì tôi đâu" nói rồi cô kéo hắn lại gần bức tường, đời trước hắn thân thủ rất tốt chỉ có không biết bơi thôi nhưng núi hắn cũng có thể leo huống gì bức tường này.
" Anh.. anh không leo được" hắn nhìn nhìn cô, hơi ấp úng nói.
"Tại sao?" chẳng phải thân thể hắn rất tốt sao?
"Em xem anh bị thương nhiều như vậy, với lại hình như.. chúng không đuổi theo?"
" Ờ nhỉ, chúng ta dừng lại được một lúc rồi mà! Tại sao chúng lại không đuổi theo anh?"
Hắn rặn ra một nụ cười khổ nhìn cô "Chắc anh đã hết giá trị rồi.."
"Hết giá trị?" Trình Minh Phong cô biết rất giàu, lại còn có ngoại hình xuất chúng, cùng vô số tài năng hơn người, vậy mà hết giá trị?
" Công ty anh phá sản!"
Bùm
Đầu cô muốn nổ thật luôn chớ! Cái gì chứ tập đoàn Triệu Hào phá sản sao?
Thấy vẻ mặt không tin của cô hắn lại nói tiếp " Mấy tuần trước anh có dồn rất nhiều vốn để kinh doanh một lĩnh vực, nhưng không ngờ lại bị nhiều nhà đầu tư khác hợp sức đánh lại. Mà lúc đó anh cũng không cảnh giác nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-doi-anh/776256/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.