Nhã Trúc ngước nhìn Hoàng Ân, cô như chưa thể tin vào những gì mình vừa nghe. Vầng trán cô thoáng cau lại, ánh mắt vẫn ướt át, đan xen chút kinh ngạc. Nhã Trúc cứ chăm chú ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, như muốn hỏi anh đang nói gì, cô đang tỉnh hay mơ. Nhìn gương mặt ngây thơ, ánh nhìn tha thiết đó, Hoàng Ân chỉ muốn cúi xuống cắn vào đôi môi mọng đỏ, nuốt trọn dư vị ngọt ngào mềm mịn, anh bị say ánh mắt, mê đắm đôi môi, đắm chìm trong nét thuần khiết trắng trong của Nhã Trúc mất rồi.
- Đừng nhìn anh bằng đôi mắt đó, nếu không, anh sẽ phạm tội với em. Mà anh chỉ muốn em thuộc về anh khi tên hai ta cùng in trên tờ hôn thú.
- Anh...anh đang giỡn phải không? Chúng ta quen nhau chưa lâu. Tình nhân còn chưa tới, sao có thể.....
- Chúng ta quen nhau lâu hơn em tưởng. Thanh xuân của anh dành cho em, bé ngốc à! Anh già rồi, em muốn anh chờ đến bao giờ nữa.
Môi Nhã Trúc khẽ cười thẹn thùng, cô tiếp tục đi dạo dọc bờ sông lộng gió. Hoàng Ân phì cười, đi theo sau. Anh móc trong túi ra sợi dây chuyền bạch kim, đi nhanh lên ngang bằng với Nhã Trúc. Anh kéo tay cô dừng lại.
- Tóc em rối rồi, để anh cột lại cho em.
Nhã Trúc khẽ gật đầu, cô xoay lưng cho anh cột tóc. Môi Hoàng Ân cong nhẹ. Giả vờ gom tóc ở phía trước, nhưng cố ý luồn sợi dây chuyền qua tay bên này để đeo lên cổ của Nhã Trúc. Còn cô đang mơ mộng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-cho-anh-xin-loi/112209/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.