Ngụy Sở đi tới trước mặtTô Nhạc, ngồi xuống lo lắng hỏi: “Em có sao không?”
“A.” Tô Nhạc hít sâu mộthơi, nước mắt lưng tròng nhìn Ngụy Sở, không phải vì cô khóc mà vì quá đau,tuyến lệ tự động tiết ra chất lỏng: “Đại ca Ngụy Sở, lần sau nếu anh còn gặp gỡnhân vật nguy hiểm như thế nữa nhớ báo cho em biết trước một tiếng để em điđường vòng.”
Thấy Tô Nhạc đau đến mứcmặt mày nhăn nhó, Ngụy Sở đau lòng vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Nhạc: “Anhđưa em tới bác sĩ.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi,không cần.” Tô Nhạc đứng lên, đầu còn hơi choáng, người phụ nữ đứng cách đó babước giơ tay lên định tát xuống đã bị người đàn ông kia cản lại.
“Trầm Khai, nhiều năm naynhà họ Lưu cho ông bao nhiêu lợi lộc, tự ông nhìn lương tâm mình mà tính đi.”Lưu Phân vừa lau nước mắt vừa chỉ trích: “Con cái đều sắp tốt nghiệp đại họcrồi, ông còn nhắc đến cái gì Nữu Nữu, hiện giờ ông là chồng tôi, ông có hiểuhay không!”
Tô Nhạc đồng cảm liếcnhìn Ngụy Sở, may mà tầng này không có nhiều nhân viên, nếu không không biết đãcó bao nhiêu người vây xem, đầu năm nay, phim truyền hình về luân lý gia đìnhtuy không ăn khách nhưng trong cuộc sống hiện thực vẫn có không ít người thíchxem trò cười.
“Lưu Phân, bà đừng ăn nóivô lý như thế có được không. Tôi và Tô Nguyễn Tú đã ly hôn nhiều năm, mấy nămnay tôi cũng không trở lại thăm bọn họ, thậm chí cả một chút tiền cũng chưa từnggửi tới, rốt cuộc bà còn chuyện gì bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-chao-em/2498551/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.