Trần Nguyệt dựa ở cạnhcửa nhìn Tô Nhạc chỉ xách một chiếc túi nhỏ xinh, còn vị nhân vật phong vân xaxa trên cao kia đang kéo một va li hành lý cực lớn, kè kè đi theo sau Tô Nhạc.Cô nàng lập tức cười như hoa xuân: “Nhạc Nhạc bé nhỏ yêu dấu, rảnh rỗi lại tớitìm tớ nhé.”
Tô Nhạc gật đầu, đi tớiấn nút thang máy rồi mới quay đầu lại nói: “Được nghỉ tớ sẽ tới tìm cậu.”
“Tạm biệt.” Cho dù đangkéo túi hành lý không hề hợp với khí chất bản thân, Ngụy Sở vẫn tỏa ra loạihormone nam tính làm phái nữ mê muội, anh gật đầu với Trần Nguyệt.
Trần Nguyệt nhìn hai bóngngười biến mất trong thang máy, nụ cười không giảm. Trang Vệ không biết quýtrọng, cũng sẽ luôn có người khác nâng Tô Nhạc trong lòng bàn tay. Cóc ba chânkhó tìm, đàn ông hai chân khắp nơi đều có, loại đàn ông như Trang Vệ này Tô Nhạcđá hắn càng xa càng tốt.
Bởi vì mới đi làm nên TôNhạc chưa kịp tới xem nhà mới. Sau khi vào nhà, nhìn thấy bên trong đầy đủthiết bị điện, cô mới kinh ngạc nhìn Ngụy Sở bên cạnh: “Anh Ngụy, căn nhà nàycủa anh…” Phòng được quét dọn sạch sẽ, ngay cả những đồ trang trí trong phòngkhách cũng không hạ xuống, thậm chí cô còn nghĩ đây không phải một căn nhàtrống, mà là một nơi có người ở.
“Sao vậy, em không thíchà?” Ngụy Sở cười hỏi, sâu trong đáy mắt có một tia bất an.
“Không, rất thích.” TôNhạc hạ tầm mắt, trong lòng có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, nhất địnhNgụy Sở đã cho người tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-chao-em/2498522/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.